Cây ổi ba trồng

Như một thói quen và sở thích ăn sâu vào máu thịt, hễ thấy ở đâu bán ổi ngon là nó lại mua. Nào là ổi xá lị, nữ hoàng, không hạt, nào là ruột trắng, ruột hồng… Nhưng với nó, tất thảy đều không ngon bằng những trái ổi sẻ trong vườn của ba trồng. Cái giống ổi xưa trái nhỏ mà hột lại to, không có giá trị kinh tế so với những giống ổi bây giờ nhưng mùi ổi chín thơm lừng thì không lẫn vào đâu được.

Ngày bé, nhà nó có cả một vườn ổi. Nó nhớ rất rõ, vườn sát đường cái lớn, trĩu trái nên các cô chú trong xóm mỗi lần đi làm ngang qua vườn đều tạt vào hái vài trái để ăn. Bên cạnh vườn có một hồ nước nhỏ, mỗi trưa hè nắng nóng, nó lại rủ đám bạn qua vườn chơi cho mát. Bứt lá cây trải đầy mặt đất để nằm, tụi nó còn làm hẳn một cái nhà bằng lá và chơi hàng xén ngay trong đó. Chơi chán lại leo lên cây hái ổi ăn. Đứa thích ăn ổi chua thì cứ tìm những trái da hơi bóng, bấm móng tay vào vừa mềm thì hái. Đứa thích ăn ổi chín thì cứ ngửi mùi ổi thơm lừng. Những trái ổi chín da căng bóng nằm lấp ló trong những chiếc lá đang phơi mình dưới nắng luôn hấp dẫn những đứa trẻ quê nghèo.

Nó nhớ, trong vườn có một cây ổi dáng rất lạ. Thay vì vươn mình thẳng lên như những cây khác, thân cây ổi này lại nằm ngang, chìa thẳng ra bờ rào. Ba bảo vì suốt ngày tụi nó trèo rồi nhún nhảy nên cây “đổi thế”. Nhưng nó lại là cây ổi có nhiều trái và ngon nhất trong vườn. Có lần, nó leo lên cây ổi chơi và bị ngã. Nó khóc vì đau. Ba vác rựa ra vườn, không ngần ngại đốn ngã cây ổi, chỉ còn trơ lại gốc. Nó biết ba cũng như nó rất thích cây ổi đó, nhưng để nó không trèo rồi ngã lần nữa, ba đã quyết chặt đi.

Nhớ nhất là mùi ổi chín. Vào những đêm trăng rằm, cả nhà nằm hóng mát trước hiên nhà, mùi thơm dịu dàng từ vườn ổi sẻ chín rộ len lỏi vào mũi, vào phổi. Tụi nó hít lấy hít để cái mùi thơm lừng và ngọt ngào ấy theo từng làn gió. Cả không gian vườn, nhà ngập tràn một mùi thơm đầy quyến rũ của những trái ổi nhỏ xinh. Những trái ổi bây giờ, nó mua về đều chín và rất ngon, ăn lại giòn nhưng hình như chưa lần nào nó ngửi thấy được mùi ổi chín. Nó nhớ quay quắt mùi bình dị ấy. Cái mùi vị quê hương…

Vườn ổi xưa đã không còn. Những cây ổi còi cọc rồi chết dần vì nắng hạn. Tụi nó đi xa, quay cuồng với cuộc sống nên cũng dần quên vườn ổi ấy. Ba vẫn cố giữ lại một cây ổi sẻ như kỷ niệm một thời tuổi thơ của tụi nó. Năm nay, năm đầu tiên cây ổi ra bông. Thật lạ, dù lần đầu nhưng bông trắng đầy cành. Có lẽ, chính sự khắc nghiệt của nắng hạn càng cho nó một sức chịu đựng lớn và vươn mình mạnh mẽ. Và những trái ổi lớn dần theo từng ngày. Đêm nay, đêm rằm. Cả nhà lâu lắm rồi mới có dịp ngồi cùng nhau trước hiên nhà ngắm trăng, hóng gió. Bỗng, một mùi thơm nhè nhẹ lướt qua. Nó reo lên: “Ôi, mùi ổi chín. Thơm quá!”. Nó nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, vui như được mẹ cho quà ngày còn bé.

Cái mùi thơm ấy, nó đã đi tìm bấy lâu nay. Tìm hoài tìm mãi ở đâu xa, lại chỉ có thể tìm được ở nơi nó đã sinh ra và lớn lên. Mùi ổi chín đã cùng nó lớn lên trong những ngày ấu thơ. Giờ đây, khi mọi thứ dường như đã có, nó lại chỉ thiếu mùi ổi chín thơm lừng ấy…

HÒA TRANG

Nguồn Khánh Hòa: http://www.baokhanhhoa.vn/van-hoa/sang-tac/202006/cay-oi-ba-trong-8169310/