Em chồng mách lẻo 'chị dâu làm gì mà tối ngày về muộn, trốn nấu cơm', cô vợ thẳng tay dạy cho bài học nhớ đời
Khi em chồng còn đang say sưa nói xấu chị dâu với mẹ, Huyền bước vào phòng thẳng tay trừng trị giặc bên Ngô tội mách lẻo.
Đã không ít lần, Huyền phát bực khi về đến nhà. Tan ca lúc 5 rưỡi chiều, cô mau mốt vượt chặng được hơn 8km về đi chợ, đón con. Dù tấm thân đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng khi lết xuống bếp nấu cơm, Huyền nóng mắt khi nhìn thấy đống bát đũa bẩn ngổn ngang trong bồn. Bàn thì bừa bãi thức ăn thừa, nước chấm vương vãi...
"Bãi chiến trường" này do Bích - cô em chồng để lại, buổi trưa ăn xong nó không chịu dọn. Huyền cất tiếng gọi Bích xuống rửa để cô nấu cơm thì em chồng thản nhiên: "Em đang bận, chị để gọn sang 1 bên. Tý ăn xong em rửa 1 thể".
Nhìn bếp núc bẩn thỉu, xoong nồi đều bẩn, các lọ gia vị ngổn ngang... hỏi ai mà không phát điên cơ chứ?
Bích chuyển từ quê lên ở với vợ chồng Huyền được nửa năm rồi. Ngày gửi Bích, mẹ chồng Huyền ngọt nhạt lắm: "Em nó ở nhà ngoan lắm. Sai bảo cái gì cũng làm. Con cho nó ở cùng, cũng đỡ việc nhà đi. Sau này sinh em bé thì có em bế cho".
Thế nhưng nửa năm nay Huyền chưa thấy đỡ được tí việc nhà nào. Ngược lại cô phải làm gấp đôi, chăm cả chồng, cả cô em chồng.
Huyền chẳng hiểu Bích học hành kiểu gì mà cả ngày nằm ì trong phòng lướt điện thoại. Khi nào cần đi học, xuống dưới nhà ăn cơm nó mới bước ra ngoài.
Con gái mà để cái phòng bẩn kinh khủng, đồ ăn vặt bày la liệt từ giường xuống dưới đất, xung quanh là vỏ bánh kẹo, vỏ bim bim... sách vở quyển mở, quyển đóng, quyển nằm ngang, nằm dọc... Nếu không có Huyền vào dọn cho mỗi tuần thì không biết căn phòng ấy sẽ biến thành ổ lợn lúc nào không hay!
Ưu tiên cho em chồng dành thời gian cho học tập, Huyền cũng chẳng bắt nó làm việc nhà. Cô chỉ yêu cầu Bích ăn ở sạch sẽ, rửa bát sau khi ăn cơm và phơi quần áo cho cả nhà, bởi buổi sáng đi làm Huyền thường rất bận. Ấy thế nhưng Bích hôm nhớ hôm quên. Nhiều hôm đến chiều tối đi làm về, quần áo vẫn ủ trong máy giặt.
Tệ hơn nữa là cô em chồng này có tính bép xép, thường xuyên soi mói chị dâu để mách lẻo với mẹ. Chiều hôm qua phải tăng ca nên Huyền về muộn, cô có nhờ Bích cắm hộ nồi cơm và nhặt cho mớ rau trong tủ lạnh. Nhưng khi về đến nhà, Huyền bực bội khi thấy mọi thứ còn nguyên, Bích vâng vâng dạ dạ nhưng cuối cùng chẳng làm thứ gì.
Bước vào phòng ngủ thì thấy chồng đang ôm máy tính chơi game inh ỏi. Bên kia phòng em chồng đang thao thao bất tuyệt gọi điện cho mẹ. Huyền định ôm bực xuống nấu ăn cho xong. Nhưng đi ngang qua phòng Bích thì nghe được đoạn cô em đang mách lẻo mẹ: "Con chẳng biết chị dâu làm gì mà tối ngày về muộn. Cơm nước cứ phải hơn 8 giờ mới được ăn, mà chị hay mua đồ nấu sẵn ở chợ. Đấy hôm nay thì gọi về bảo con cắm cơm, nhặt rau. Đi làm như người khác 5h đã về đến nhà, đằng này thì...".
"Thì làm sao?" - Huyền nhảy bổ vào phòng, giật điện thoại và giáng cho cô em chồng 1 cái tát bốp! Lúc này Huyền cáu lắm rồi, chẳng thể bình tĩnh. Cô cầm điện thoại nói thẳng với mẹ chồng: "Nếu mà chồng con làm lắm tiền như chồng người ta thì con cũng được về sớm đấy. Mẹ hỏi xem lương tháng anh được bao nhiêu? Về nhà thì có hộ vợ được cái việc gì? Hay là con gánh hết từ tiền thuê nhà, ăn uống, sinh hoạt của cái nhà này? Mẹ xem có đứa nào chửa đến tháng thứ 6 vẫn cắm mặt làm từ 6 -7 giờ sáng cho đến tối không? Đã thế lại được cô em tính không khác gì ông anh nữa.
Lúc gửi Bích lên đây mẹ bảo nó chăm chỉ, ngoan lắm nhưng con chẳng thấy. Con chỉ thấy mình đang yên đang lành phải đèo thêm bòng. Mẹ thông cảm từ tháng sau tìm phòng cho em nó ra ở đi. Con không nhận nuôi không công nữa. Chẳng được tích sự gì lại mua bực vào người. Con biết nó nói xấu con với mẹ nhiều lần rồi, nhưng nay con nói thẳng vì không nhịn nữa".
Đầu dây điện thoại bên kia mẹ chồng cũng ái ngại, thay Bích xin lỗi Huyền. Bà nói đỡ cho con gái còn trẻ chưa hiểu chuyện. Nhưng Huyền không nghe, cô cương quyết bắt Bích ra ngoài thuê phòng mà ở. Chuyện ầm ĩ đến tai chồng Huyền. Tuy nhiên anh sang thì cũng chẳng giải quyết được việc gì, bởi chính anh cũng đang ăn bám vợ. Cô em chồng thì ôm má, khóc, người không ngừng run rẩy. Huyền mặc kệ, đáng đời!