Ngày về xa ngái...

Đồng hồ treo tường của phòng xử án điểm đều đặn những âm thanh tích tắc, mỗi âm thanh ấy vang lên như cứa vào lòng người thân của Hiếu. Chưa bao giờ nghe âm thanh ấy lại lạnh lùng vô cảm đến vậy, đặc biệt là khi người ta muốn nó trôi chậm lại, cũng có thể dừng lại để nghỉ ngơi...

“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ...”, hẳn là rất đúng trong hoàn cảnh bây giờ đối với anh Cao Xuân Hoàng. Nhìn em trai mình một lần nữa đứng trước bục khai báo, đặc biệt lần này phải đối diện với một mức án cao có thể tử hình anh Hoàng không thể giữ được bình tĩnh. Ngoài kia, cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, tất cả phủ một màu xám xịt, khiến con người ta không ngừng cảm thán. Nghĩ đến mức án mà vị đại diện VKS vừa đề nghị, anh Hoàng đưa tay vít chặt vào thành ghế, anh cố hết sức kéo suy nghĩ điều tồi tệ nhất ra khỏi đầu mình như một sự trấn an.

Trong những phút nghị án, Cao Xuân Hiếu (SN 1984, xã Diễn Thành, huyện Diễn Châu, Nghệ An) không dám nhìn thẳng về phía anh trai và chị gái của mình. Hiếm hoi lắm, ánh mắt của anh Hoàng và Hiếu chạm vào nhau, sự hoảng hốt của Hiếu không kịp để che giấu. Đó là lúc anh Hoàng thấy lòng mình thắt lại, thương em, muốn làm tất cả vì em... nhưng tất cả đều bất lực. Đằng sau ánh mắt cười với Hiếu là những giọt nước mắt đã được nuốt vào trong, tận sâu trong tâm khảm anh Hoàng từng đợt chua xót cứ dâng lên không ngừng.

Hiếu là con út trong gia đình có 5 anh chị em vì vậy việc Hiếu luôn được bố mẹ, anh chị quan tâm hơn cũng là điều dễ hiểu. Đáng nói, cái sự quan tâm chiều chuộng ấy vô tình lại bồi đắp vào Hiếu một tính cách ương bướng, khó quản. Anh Hoàng kể lại, khi Hiếu đang học lớp 5 thì bị gia đình hàng xóm tố ăn trộm. Hiếu thanh minh mình vô can trong khi hàng xóm vẫn một mực cho rằng Hiếu là thủ phạm. Để minh chứng mình không phải là kẻ cắp, Hiếu tự chặt đứt 4 ngón tay của mình. Cái việc “dám nói dám làm” của Hiếu ở cái tuổi ấy khiến gia đình vô cùng sốc, cũng là từ đó không ai dám nói Hiếu nặng lời.

Dù gia đình không khá giả gì nhưng các anh chị mong em út của mình thoát khỏi cảnh nghèo khổ nên tìm mọi cách để con đường kiếm chữ của em không bị gián đoạn. Vậy nhưng, cố gắng lắm Hiếu cũng chỉ học đến lớp 9 rồi dừng lại. Nghỉ học, Hiếu theo chúng bạn làm thuê khắp nơi. Năm 2007, trong một lần đi xe ôm đến nhà bạn gái, vì xích mích chuyện tiền bạc, Hiếu đã ẩu đả với người lái xe ôm. Nạn nhân may mắn giữ được tính mạng nhưng Hiếu bị truy tố về 2 tội Giết người và Cướp tài sản với tổng mức án 15 năm tù. Mọi sự kỳ vọng yêu thương cả gia đình dành cho Hiếu thoáng chốc đổ sông đổ biển.

15 năm ấy đã có rất nhiều thứ đổi thay. Có những thứ mất đi chẳng cách nào lấy lại được. Sự mất mát ấy là đau đớn cũng chính là quyết tâm để cho một con người lầm lỡ biết đứng dậy làm lại cuộc đời, Hiếu cũng đã từng quyết tâm như vậy. Tháng 10/2018, Hiếu mãn hạn tù, bắt đầu cuộc sống mới. Nghĩ đến cha mẹ, anh chị đang đợi mình, bước chân Hiếu càng thêm gấp gáp. Vì những người thân yêu ấy, Hiếu sẽ coi những năm tháng qua là bài học đắt giá, nhất định phải làm lại từ đầu. Nhất định là như thế!

Hiếu ngồi bất động như vậy không biết đã bao lâu. Nhiều lần nhắm mắt rồi mở mắt, trước mặt vẫn là tấm di ảnh của cha. Vậy là cha đã không đợi được ngày Hiếu quay về, tất cả đều đã quá muộn. Nỗi đau không được gần cha trong giây phút lâm chung chưa qua, Hiếu lại đối diện với án tử từ căn bệnh ung thư mà mẹ đang mang trong người. Tất cả đều quá sức chịu đựng của Hiếu. Để chuộc lỗi với người cha đã khuất và bù đắp cho mẹ, Hiếu tận tình chăm sóc, chở mẹ vào TP Vinh để thăm khám, chữa bệnh. Đến cùng, mẹ cũng rời bỏ anh em Hiếu. Đó là những ngày đến sống đối với Hiếu cũng vô cùng khó khăn.

Ngày chính thức không còn mẹ, Hiếu trầm luân trong đau khổ. Nỗi đau ấy cứ dày vò Hiếu ngay cả trong giấc ngủ. Để Hiếu thoát khỏi những ngày đớn đau này, anh Hoàng đã tìm cho em một công việc phù hợp, đó là theo tốp thợ trong làng đi làm thợ hồ cho các công trình xây dựng. Tiền công một ngày hơn 200 nghìn đồng tuy không nhiều nhưng cũng giúp Hiếu trang trải cuộc sống, tự lo cho bản thân.

Người ta nói, đêm trăng tròn là đêm đoàn viên của mọi người trong gia đình, riêng Hiếu đêm trăng tròn lại vô cùng trống trãi. Hiếu đã mất cả cha lẫn mẹ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi... Không còn đấng sinh thành, Hiếu thấy mình giống như cây không có rễ, như diều đứt dây, đến đâu, làm gì cũng thấy lạc lõng, cô đơn.

Khoảng thời gian đau khổ này, có khi Hiếu thấy trôi nhanh chỉ như cái chớp mắt, có khi lại cảm thấy quá dài như vừa trải qua một đời người. Lắm khi, Hiếu không dám đứng trước bàn thờ, không dám nhìn thẳng vào di ảnh hai người, chính là sợ nhớ lại những tháng ngày qua lại càng đau lòng, không thể thoát ra khỏi đáy sâu đó. Rồi ngày anh Hoàng nhận được tin Hiếu báo đã có người yêu cũng đến. Khỏi phải nói, đó là tin vui nhất mà gia đình họ có được sau bao ngày triền miên trong đau khổ. Vậy nhưng, một lần nữa niềm vui của họ lại chết yểu nửa chừng. Hiếu một lần nữa vướng vào vòng lao lý.

Ngày 2/4/2020, Hiếu đi xe lên nhà bạn gái ở xã Châu Kim, huyện Quế Phong. Do chưa biết nhà nên vừa đi Hiếu vừa gọi điện hỏi nhà. Quá trình nghe Hiếu nói chuyện, một người đàn ông đeo khẩu trang đến hỏi “anh có phải là người miền xuôi không?”. Hiếu trả lời “đúng” thì được người này thuê vận chuyển gói hàng về xuôi sẽ trả cho 5 triệu đồng. Lúc này, Hiếu lờ mờ hiểu gói hàng đó là gì nhưng vẫn đồng ý. Người thuê còn chỉ cho Hiếu cách đi đường khác để tránh lực lượng công an. Hiếu đồng ý nên nhận 2 bánh heroin với khối lượng 699,115 gam và 18 gói hồng phiến với khối lượng 363,55 gam từ người đàn ông không quen biết. Khi Hiếu đi đến bản Ba Lống, xã Châu Hoàn, huyện Quỳ Châu thì bị công an dừng xe, kiểm tra và bắt giữ ngay sau đó...

Lần thứ 2 đứng trước bục khai báo, Hiếu trả lời rành rọt những câu hỏi của HĐXX. Tất nhiên ai cũng hiểu, đằng sau những câu trả lời của Hiếu như “chỉ là người giao hàng, không biết đó là ma túy...” đều là ngụy biện. “Vì túng thiếu nên khi có người đặt vấn đề thuê vận chuyển ma túy bị cáo đã đồng ý”, đây mới là câu trả lời thật, đúng với bản chất của vụ việc. Nhìn em trai đối diện với mức án cao không có ngày về, anh Hoàng cùng người thân chỉ biết cười khổ. Thực ra, những sai lầm của Hiếu chẳng khác nào một khối u ác tính, lúc nào cũng dày vò họ một cách bất lực.

Đời này, không làm chủ được bản thân chính là gây họa, dẫm vào vết nhơ đã một lần qua chính là nghiệt. Hiếu đã không thoát ra được những thứ đó và kết cục của ngày hôm nay mà Hiếu đối dện là một sự tất yếu không thể không qua. Cho nên, để nói lời ân hận vào thời khác này, e rằng Hiếu là người không xứng đáng để nói.

Giữ được mạng sống nhưng ngày về của Hiếu lại xa tít mù khơi. Anh Hoàng và chị gái của Hiếu tự trấn an lòng mình “dù sao em còn được sống, còn sống là còn hy vọng”. Dẫu họ thừa biết rằng hy vọng đó cũng là điều không dễ dàng chút nào. Chung thân! Liệu thời gian có cho họ cơ hội để chờ đợi phép màu...

Nhìn em trai chậm rãi xoay lưng bước ra xe, những ký ức không vui của gia đình anh Hoàng thời khắc ấy giống như thủy triều tràn về, một lần nữa tàn nhẫn xé rách vết sẹo vừa mới khép miệng.

Cũng bởi vì từ nhỏ đến lớn, Hiếu cho mình là đứa mạnh mẽ, cá tính cho nên đến cuối cùng Hiếu sẽ phải chịu cảnh cô độc, suốt đời gặm nhấm nỗi đau?. Giờ khắc nhận bản án chung thân về tội “Vận chuyển trái phép chất ma túy”, Hiếu cảm thấy sợi dây đàn luôn căng thẳng trong lòng mình đột nhiên đứt đoạn, trái tim đau đớn, nước mắt không tự chủ chảy dài...

(Tên người liên quan đã được thay đổi)

Trang Trần

Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/toa-an/ngay-ve-xa-ngai-52528.html