Nhịp khúc giao mùa

Sáng nay trời trở gió. Thấy lòng mênh mang như mây bay. Một cảm giác dịu mềm len lỏi trong tim mình. Thấy lòng nhẹ nhàng với tất thảy. Thu sang rồi đó chăng? Hay chính vì những tinh tú trên kia đang sắp lại nhịp cầu Ô Thước, cho nên trời đất mới dịu dàng đến vậy. Ta chạy xe trên đường, nhìn từng chiếc lá rơi nhẹ thênh thênh, nghĩ tới tháng ngày đã qua cứ mải miết bước qua trong đáy mắt. Mặc vào lòng mình chiếc áo cũ ngày xưa, chiếc áo rách sờn mẹ vá cho ta ngày trở gió.

Chỉ khi nào lửa không có khói, ngày tháng không trôi và trái tim không còn đập thì mới gói ghém được hết thảy những rung động của lòng. Năm nào mây cũng lang thang chờ nối nhịp Ô Thước, rồi rơi đầy giọt nước mắt tương lân. Năm nào ta cũng thương mùa lá đổ, câu hỏi nhỏ năm nào, thân cây cũ vẫn in dấu chẳng mờ phai. Ta cứ lớn lên và trưởng thành lặng lẽ, trái tim dần chật chội bởi những thương tổn yếu mềm. Giá có thể một lần chạy nhảy, khóc cười cho thỏa dạ, chắc lòng sẽ tinh khôi như một sớm mùa qua.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Giá có thể buộc hết bâng khuâng vào một căn phòng bí mật để thỉnh thoảng có thể lấy ra mà ngắm mà thương. Vậy thì chắc ký ức mình đã tròn đầy. Ta đi chầm chậm giữa lòng phố, mở lòng ra cho gió vào tận sâu lồng ngực đầy vơi thương nhớ. Từng hàng cây, từng mái nhà, từng ngã rẽ, tất cả đã trở nên thân thương như một phần máu thịt của lòng mình. Tình yêu với cuộc sống cứ tự nhiên mà hiển hiện, tự nhiên mà bền bỉ. Chỉ là khi mềm mại với nắng ngọt và gió bùi, tình yêu ấy lại thức dậy như một lẽ dĩ nhiên là phải thế.

Giá mà mọi lẽ ghét, thương ở đời cứ nhẹ nhàng như mùa sang thì có lẽ con người sẽ dịu dàng hơn biết mấy. Chiếc lá vàng ấy rơi có tiếc nuối nhựa sống đang cuồn cuộn trong thân cành, là một sự buông lơi cho trọn hết một đời xanh tươi, ngả lưng vào đất, hóa thành hồn cội cho trọn hết sứ mệnh của mình. Hay một sự rời đi đầy luyến tiếc? Chẳng hiểu vì sao ta luôn yêu tha thiết những thân cây, có phải vì sự hiến dâng âm thầm đến tận cùng của chúng cho cuộc đời này. Một đời thinh lặng, một đời cần mẫn chắt chiu. Gom gió nắng mây trời bền bỉ vun xới ngọt lành cho đất, cho người.

Khoảng khắc giao mùa khiến lòng bình yên với tất thảy. Nhịp sống cũng chậm rãi giữa cuộc đời đầy vơi. Một chiếc lá khẽ rùng mình bên khung cửa cũng khiến con người thêm trân trọng cuộc sống, vì thế mà dễ dàng tha thứ cho nhau những vụn vặt sai lầm. Rồi cơn gió ghé ngang sẽ cuốn bay những điều sầu vương cũ. Cho nắng nở trên môi hồng, một ngày se sẽ chớm thu sang.

Trần Hiền

Nguồn LĐTĐ: https://laodongthudo.vn/nhip-khuc-giao-mua-160495.html