Những phút cuối cùng của chuyến bay 93 trong vụ khủng bố 11-9: Sự hy sinh không vô ích
Cho đến nay, vẫn không ai biết tường tận về những gì đã xảy ra trên chuyến bay 93 của Hãng Hàng không United Airlines, mà chỉ có thể suy đoán qua những âm thanh, tiếng nói truyền đi từ hệ thống liên lạc nội bộ trong buồng lái cùng những tin nhắn, những cuộc điện thoại.
Tuy nhiên, một điều không thể phủ nhận là nếu không nhờ vào những nỗ lực của phi hành đoàn và một số hành khách, con số người thiệt mạng trong vụ khủng bố ngày 11/9 chắc chắn sẽ không dừng lại ở gần 3.000 mà còn có thể nhiều hơn nữa…
Chống trả
9 giờ 27 phút, có vẻ cơ trưởng Dahl đã bị đánh bởi trong hệ thống thông tin nội bộ, Đài Kiểm soát không lưu Cleveland nghe thấy tiếng Dahl rên rỉ vì đau, kèm theo đó là những âm thanh giống như một cuộc vật lộn. 9 giờ 40 phút, Jarrah tranh luận với Ghamdi bằng tiếng Arab về việc cài đặt chế độ lái tự động.
Câu hỏi của một trong 2 tên không tặc: “Cái núm màu xanh này phải không?” lẫn với tiếng “bip bip” liên tục cho thấy dường như cả Jarrah lẫn Ghamdi đều gặp rắc rối bởi lẽ khi học lái chiếc Boeing 757 bằng thực tế ảo, chúng không hề được hướng dẫn cách xử lý sự cố này.
9 giờ 41 phút 56 giây, máy ghi âm buồng lái thu được tiếng kêu của cơ trưởng Dahl: “Ôi Chúa ơi”, giống như Dahl lại bị đánh. Liền sau đó là giọng của một tên không tặc: “Bảo anh ta nói chuyện với phi công và đưa phi công trở lại buồng lái”.
Chi tiết này cho thấy sau khi chiếm quyền điều khiển máy bay 93, bọn không tặc đã đưa cơ phó Homer xuống khoang hành khách. Một nhân viên thuộc Hãng United Airlines ở San Francisco gửi tin nhắn đến chiếc 93 lúc 9 giờ 46 phút: “Đã nghe báo cáo về sự cố. Xin xác nhận tất cả đều bình thường". Tuy nhiên nhân viên này không nghe ai trả lời.
Trước tình hình ấy, Alessandro "Sandy" Rogers, điều phối viên kiểm soát không lưu Mỹ, phụ trách giám sát các chuyến bay ở bờ tây nước Mỹ lập tức thông báo cho Trung tâm Chỉ huy Herndon thuộc Cục Hàng không Liên bang Mỹ (FAA) tại bang Virginia rằng chuyến bay 93 không phản hồi các thông báo đồng thời bay sai hướng.
Một phút sau, hệ thống thu, phát tín hiệu trên chiếc 93 bị tắt nhưng Đài Kiếm soát không lưu sân bay Cleveland vẫn tiếp tục theo dõi chiếc 93 trên radar vệ tinh. Dominic Del Rosso, phi công của Cơ quan Hàng không, Không gian Mỹ (NASA) cho biết lúc bay trên hồ Ontario, ông đã nhìn thấy chiếc 93 bay cách chiếc máy bay tiếp nhiên liệu KC-135 của ông chỉ khoảng 300m thay vì 610m như quy định an toàn. Dominic Del Rosso nói ông rất ngạc nhiên vì chiếc 93 im lặng sau khi ông phát đi tín hiệu cảnh báo.
10 phút trước khi chiếc 93 lao xuống đất, Glenn Cramer, điều phối viên thuộc một đường dây nóng xử lý các tình huống khẩn cấp ở bang Pennsylvania nhận được cuộc gọi di động từ một người đàn ông.
Người này cho biết ông đang ở trên máy bay và đang bị nhốt trong phòng vệ sinh, rằng đây không phải là trò bịp bợm: “Chúng tôi bị bắt cóc, máy bay đang lao xuống. Họ đang đánh nhau…”. Glenn Cramer nói ông nghe thấy nhiều tiếng la hét kéo dài cùng những tiếng động rất khó đoán. Cuối cùng là một tiếng nổ lớn, điện thoại mất liên lạc.
Cuộc đánh trả bọn không tặc của một nhóm hành khách trên chuyến bay số hiệu 93 hình như bắt đầu vào lúc 9 giờ 57 phút bởi lẽ 2 phút trước đó, Lisa Jefferson, nhân viên điều hành không lưu ở Cleveland nghe được tiếng nói của hành khách Todd Beamer: “Các bạn đã sẵn sàng chưa? Ok. Vậy thì cùng lên nào”.
Thời điểm này, chuyến bay 77 đã lao xuống Lầu Năm Góc còn chuyến 11 và 175 cũng đã đã đâm vào 2 tòa tháp đôi Trung tâm Thương mại Thế giới. Có vẻ nhóm hành khách trên chiếc 93 đã tấn công Haznawi và Nami - là hai tên khủng bố có nhiệm vụ canh giữ những hành khách ở khoang sau bởi lẽ lúc 9 giờ 57 phút 55 giây, có tiếng Jarrah hét lên: “Chuyện gì vậy? Đánh nhau à?”.
9 giờ 58 phút 57 giây, nữ tiếp viên CeeCee Lyles gọi cho chồng một lần nữa từ điện thoại di động rồi nói rằng các hành khách đang cố gắng vào buồng lái trong lúc tên không tặc Jarrah liên tục cho máy bay nghiêng sang phải rồi nghiêng sang trái nhằm làm cho nhóm đánh trả mất thăng bằng.
Trong hệ thống thông tin nội bộ, các điều phối viên không lưu ở sân bay Cleveland nghe một tên không tặc hét lớn: “Chúng muốn vào. Giữ từ bên trong, giữ chặt, giữ”.
Cũng ở sân bay Cleveland, lúc 9 giờ 59 phút 52 giây, dữ liệu radar vệ tinh cho thấy chiếc 93 hết ngóc lên rồi lại chúi xuống. Máy ghi âm buồng lái ghi lại những âm thanh va chạm, la hét, tiếng thủy tinh vỡ. Ba lần trong khoảng thời gian 5 giây, có những tiếng kêu đau đớn của một tên không tặc bên ngoài buồng lái, có thể là Haznawi hoặc Nami.
10 giờ 03 giây, chiếc 93 trở lại trạng thái ổn định. 5 giây sau, Jarrah hỏi: “Chúng giết Haznawi và Nami rồi à? Đúng vậy không? Chúng ta kết thúc đi”. Có tiếng Ghamdi trả lời: “Chưa, chưa! Khi chúng vào, ta sẽ kết thúc”.
10 giờ 25 giây, một lần nữa, Jarrah lại cho máy bay chúi xuống. Ai đó trong số hành khách vừa khóc vừa nói: “Vào buồng lái đi, Nếu không chúng ta sẽ chết”. 16 giây sau, lại một hành khách hét lên: “Đẩy nó đi” (ám chỉ xe đẩy suất ăn) vì máy ghi âm đã ghi được tiếng đập ầm ầm vào cửa buồng lái.
10 giờ 1 phút, Jarrah đọc kinh “Đức Allah là đấng vĩ đại nhất” 2 lần rồi hỏi Ghamdi: “Chúng ta sẽ đẩy nó xuống chứ, có phải vậy không?”. Ghamdi đáp: “Ừ! Ấn vào rồi kéo xuống”. Đến 10 giờ 2 phút 17 giây, dường như nhóm đánh trả đã vào được bên trong buồng lái bởi có tiếng của một hành khách: “Kéo nó lên”. Một giây sau, vẫn giọng Jarrah: “Đẩy nó xuống”.
10 giờ 2 phút 33 giây, bằng tiếng Arab, Jarrah hét lớn với vẻ tuyệt vọng: “Này, này! Đưa cho tôi, đưa cho tôi! Đưa nó cho tôi”.
Các thông số trên radar ở Cleveland cho thấy chiếc máy bay lao xuống rồi ngoặt về bên phải, sau đó lộn ngược trong lúc hai tên không tặc vẫn tiếp tục đọc kinh. Trong số những âm thanh thu được, có tiếng rít liên tục, rất mạnh, tiếng kính vỡ và một tiếng “không” bằng ngôn ngữ Arab. Những lời cuối cùng trước khi tất cả kết thúc bởi sự va chạm dữ đội là một giọng bằng tiếng Anh, rất bình tĩnh: “Kéo nó lên”.
Sự hy sinh không vô ích
Chiếc Boeing 757 số hiệu 93 rơi xuống một cánh đồng ởStonycreek,bang Pennsylvania, cách Washington, DC khoảng 20 phút bay. Dữ liệu cuối cùng trong máy ghi âm buồng lái được thực hiện lúc 10 giờ 3 phút 9 giây. Dữ liệu cuối cùng của chuyến bay được hộp đen ghi lại 1 giây sau đó. Kết quả điều tra của Ban An toàn Giao thông Quốc gia Mỹ cho thấy máy bay lao xuống với tốc độ 906 km/ giờ, mũi máy bay tiếp đất ở góc 40 độ.
Vụ va chạm để lại một hố sâu 3m, rộng 12m. Tất cả 44 người trên máy bay đều chết. Dựa vào thời điểm máy ghi âm, hộp đen ghi dữ liệu chuyến bay ngừng hoạt động cũng như phân tích dữ liệu radar, dữ liệu vệ tinh và kiểm soát không lưu, các nhà điều tra xác định thời điểm chiếc 93 rơi là 10 giờ 3 phút 6 giây.
Kelly Leverknight, cư dân địa phương lúc ấy đang theo dõi tin tức trên truyền hình về vụ tấn công khủng bố nói: “Tôi nghe tiếng máy bay rất lớn. Đi ra cửa trước, tôi thấy máy bay đang lao xuống, hướng về phía trường học. Điều này khiến tôi hoảng sợ vì cả 3 đứa con của tôi đang học ở đó. Sau đó, một tiếng nổ rồi khói lửa bùng lên”.
Một nhân chứng khác là Eric Peterson cho biết máy bay bay rất thấp, có thể nhìn thấy từng cái đinh tán: “Điều kỳ lạ là nó bay lật ngửa vì tôi thấy rõ nóc buồng lái rồi tiếp theo là tiếng nổ lớn với ngọn lửa bùng lên cùng một đám khói hình nấm.
Nhân chứng Val McClatchey cho biết lúc ấy cô đang xem cuộc tấn công vào tòa tháp đôi trên ti vi rồi khi nghe tiếng máy bay, cô chạy ra trước sân nhà. Khi vụ va chạm xảy ra, điện và điện thoại bị cắt, McClatchey chạy vào lấy chiếc máy ảnh. Bức ảnh do McClatchey chụp là bức ảnh duy nhất về đám khói khi chiếc 93 nổ tung.
10 giờ 13 phút, đội cứu nạn đầu tiên đến được nơi máy bay lao xuống. Chiếc Boeing 757 số hiệu 93 vỡ tan thành nhiều mảnh, tán phát trong diện tích 28 hecta, những vật nhẹ bay cách xa tâm điểm của vụ va chạm 13km còn các miếng kim loại bay xa 2,4km đến 6km.
Theo điều tra viên Wally Miller, khi kiểm tra đống đổ nát, phần cơ thể người duy nhất mà ông có thể nhận ra là một đoạn xương sống. Vẫn theo Miller, ông tìm thấy và xác định được 1.500 mảnh thi thể của con người với tổng trọng lượng khoảng 272 kg, tương đương 8% tổng số hành khách. Phần còn lại đã tan tành do sức nóng của gần 30.000 lít nhiên liệu bốc cháy sau va chạm.
Đến ngày 13/9, họ tìm thấy 2 chiếc hộp đen ghi dữ liệu chuyến bay rồi hôm sau, tìm thấy máy ghi âm buồng lái.
Thời điểm chiếc 93 bị cướp rồi sau đó bị rơi, Cục Điều tra Liên bang Mỹ FBI và Cơ quan Tình báo trung ương Mỹ CIA không biết chắc mục tiêu mà nó định lao vào là ở đâu. Chỉ đến khi Osama bin Laden bị tiêu diệt, căn cứ vào những tài liệu thu được tại nơi ông ta ẩn náu, mới hay các mục tiêu của vụ tấn công tự sát ngày 11/9 gồm Nhà Trắng, Lầu Năm Góc, Trung tâm Thương mại thế giới và điện Capitol, nơi đặt trụ sở Quốc hội Mỹ.
Cũng theo những tài liệu thu được, Bin Laden nói với 2 phó tướng của hắn là Mohamed Atta và bin al-Shibh rằng hắn thích Nhà Trắng hơn là điện Capitol, trong lúc Mohamed Atta lại nhắm đến một cơ sở hạt nhân.
Cuối cùng tất cả thống nhất Nhà Trắng là mục tiêu chính của máy bay số hiệu 93, còn điện Capitol là mục tiêu phụ. Theo lệnh Osama bin Laden, nếu bất kỳ một phi công nào làm nhiệm vụ tự sát mà không lái máy bay đến mục tiêu đã định thì họ phải cho nó rơi. Vì thế, khi không đưa được chiếc 93 đến Nhà Trắng vì gặp phải sự đánh trả của một nhóm hành khách, Jarrah đã cho máy bay lao xuống Stonycreek, bang Pennsylvania.
Trong một diễn biến có liên quan, Mike Svonavec, chủ sở hữu khu đất 273 mẫu Anh ở hạt Somerset, bang Pennsylvania, nơi chiếc 93 rơi xuống, đã định giá 10 triệu USD khi Dịch vụ Công viên Quốc gia Mỹ và tổ chức “Gia đình của chuyến bay 93” dự định xây một đài tưởng niệm ở nơi này. Tuy nhiên, Dịch vụ Công viên Quốc gia Mỹ chỉ đồng ý trả 500.000USD.
Trong lúc chờ đợi sự thay đổi giá, Svonavec đặt một chiếc hộp trên đài tưởng niệm tạm thời tại khu vực xảy ra tai nạn, nơi du khách có thể bỏ tiền quyên góp mà theo Svonavec: “Chi phí cho việc bảo vệ an ninh”. Đến tháng 2/2002, khi biết những người dự định xây đài tưởng niệm vẫn giữ nguyên cái giá 500.000USD, Svonavec nói tiền quyên góp đã được sử dụng hết.
Theo ông Patrick, Phó chủ tịch tổ chức “Gia đình của chuyến bay 93” thì: “Mảnh đất đó đã chứng kiến cái chết của 40 hành khách và 4 phi hành đoàn. Chiếc hộp quyên góp là điều sỉ nhục sự hy sinh của họ. Với Svonavec, tôi tin rằng ông ta nghĩ mảnh đất của mình có giá bởi nó đã thấm máu người…”.