Tìm ra sự thật lời đồn 'ma ám' trong ngôi nhà có 10 người điên ở Hải Phòng
Lần về Hải Phòng gần đây nhất, phóng viên gặp con út bà Nở là Phạm Thị Bích, khi cô mới ở bệnh viện tâm thần về và tỉnh táo nhất, cô đã tiết lộ sự thật.
Kỳ 5: Sự thật được giải mã
Cái chết của thầy pháp
Bà Nguyễn Thị Nở (Ngõ 239, Đường Đà Nẵng, TP. Hải Phòng) tin rằng, phúc phận của bà không có, lấy chồng thì nhà chồng cũng buồn thảm, ở mảnh đất lại nặng phần âm, nên đại gia đình bà chịu số phận nghiệt ngã. Không chỉ các vị sư nổi danh thiên hạ khẳng định ngôi nhà, mảnh đất gia đình bà ở bị “ma ám”, mà tất cả các ông thầy, bà đồng, đều khẳng định ngôi nhà có “ma”. Thậm chí, có ông thầy đến nhà bà làm lễ xong, thì sợ hãi không dám quay lại nữa.
Ông thầy này tên K., là người chuyên trấn trạch đất cát cho những gia đình chuẩn bị động thổ, xây nhà. Ở đất Hải Phòng, nhắc đến ông, nhiều người biết rõ. Ông K. vốn là bộ đội chống Mỹ. Ông bị trúng bom, thương nặng, nằm bất tỉnh nhiều ngày. Lúc tỉnh dậy, ông như trở thành người khác, có khả năng đặc biệt. Hòa bình lập lại, rời quân ngũ, ông trở thành thầy cúng, chuyên soi đất, trấn yểm. Để mời được ông, phải là những người có vị thế, hoặc quen biết, vì ông K. quá nhiều việc, đi khắp đất nước.
Cách đây 6 năm, khi bà Nở đạp xe đến nhà ông K., đang loay hoay chưa biết gọi cổng ngôi nhà vườn ven thành phố rộng mênh mông như thế nào, thì có tiếng lạch cạch trong cổng, rồi cánh cổng lớn nặng trịch mở ra. Một người đàn bà, có lẽ là giúp việc nhìn bà Nở hồi lâu rồi bảo: “Kỳ lạ thật. Lẽ ra ông chủ nhà tôi đã bay vào Sài Gòn từ sáng nay, nhưng ông ấy đã thông báo đổi vé đến tối. Ông chủ nhà tôi bảo sáng nay, đúng 9 giờ sẽ có một người đàn bà rất khổ, 60 tuổi, đạp xe đến tìm. Nhà bà này có nhiều người điên khùng nhất Hải Phòng. Tôi tò mò hỏi thật là gia cảnh nhà bà có đúng thế không?”.
Nghe người đàn bà mở cổng nói vậy, bà Nở run lên bần bật. Bà vừa sợ vừa khấp khởi mừng vui. Bà nghĩ rằng đã gặp được một vị thánh lớn, có thể giúp bà và gia đình vượt qua hoạn nạn.
Chuyện gặp ông thầy pháp tên K. 6 năm trước đến giờ bà Nguyễn Thị Nở vẫn nhớ như in và mỗi khi nhớ lại, bà rùng mình sợ hãi, không hiểu vì sao ông K. lại có khả năng thần thông quảng đại, biết trước mọi chuyện như vậy.
Theo chân bà giúp việc, bà Nở lò dò đi qua khu vườn đầy hoa trái, hòn giả sơn, những chậu cây cảnh đắt tiền. Bà bước vào ngôi nhà gỗ kiểu cổ diện kiến thầy K. Một chân thầy K. bị thương, đi lại tập tễnh. Ông thắp hương trên bàn thờ có rất nhiều tượng, những lá bùa xanh đỏ treo, dán khắp nơi. Ông không nói gì, tự tay pha nước mời bà Nở.
Ông K. bảo: “Lẽ ra sớm nay tôi vào Sài Gòn để làm lễ động thổ cho một dự án xây nhà cao tầng, nhưng đêm qua, bề trên đã nói với tôi rằng, sáng nay có người đàn bà bất hạnh khổ đau bậc nhất Hải Phòng sẽ tìm đến nhà. Cứu mạng người bằng xây mười tòa tháp, nên tôi đề nghị người ta đổi vé may bay đến chiều, để tôi ở nhà tiếp bà. Bà không cần nói gì cả. Tôi đã biết rõ hết về bà rồi. Nghiệp nhà bà nặng lắm. Kiếp này phải trả nợ hết thì kiếp sau mới thoát. Việc trả nợ cho kiếp trước thì không ai làm gì được đâu. Nhưng không chỉ có vậy, đất nhà bà dữ lắm, toàn quỷ ma ẩn náu từ nhiều đời nay rồi. Tôi sẽ tìm cách giúp bà trục ma quỷ ra khỏi mảnh đất ấy, để gia đình bà được yên ổn phần nào. Giờ bà để lại địa chỉ rồi cứ về. Xong việc ở Sài Gòn, tôi sẽ tìm đến nhà bà. Tôi đã nói là làm. Tôi cũng nói trước là bà không phải mất tiền nong gì cả. Bà nghèo lắm, ăn còn chả đủ, thì lấy gì trả cho tôi”.
Ông thầy K. nói vậy, rồi xua bà Nở về. Bà Nở chẳng nói được câu gì ngoài ánh mắt biết ơn ông thầy pháp ngồi trước mặt mà bà ngỡ là vị thánh sống do thiên giới cử xuống giúp bà.
Những ngày chờ đợi thầy pháp K., bà Nở bồn chồn lo lâu, mất ăn mất ngủ. Nhìn những người con ngớ ngẩn, gào thét, lòng bà quặt buốt, nhưng bà vẫn không thôi hy vọng. Bà tin thầy K. sẽ giúp gia đình bà vượt qua hoạn nạn.
Thầy K. đến thật. Thầy K. trong bộ quần áo nâu sồng. Một đệ tử đi sau, tay xách nách mang rất nhiều thứ. Thầy K. đã mua sắm đầy đủ lễ vật, hương hoa, cau trầu, tiền vàng và rất nhiều đồ vàng mã. Ông trải những lá bùa màu vàng ra chiếu, lấy bút và vẽ bằng thứ chữ mà ông gọi là chữ Thiên. Nét chữ của ông như rồng bay phượng múa. Ông sai đệ tử dán những lá bùa do ông vẽ quanh nhà, kín 4 bức tường. Những lá bùa bay phấp phới ở cửa bếp, bể nước nơi chái nhà.
Bà Nở kể: “Bày biện lễ vật, dán bùa xong, thì ông ấy đi vòng quanh nhà tôi, ngó nghiêng kỹ lưỡng dưới bếp, chỗ bể nước, nơi đống củi. Chỗ đống củi sau bể nước vốn là cái giếng cổ. Tôi sợ đám con điên ngã xuống, nên tôi lấp lại, chất củi lên kín mít, thế mà ông ấy bảo “Dưới đống củi kia có cái giếng sâu lắm, có mấy con quỷ ẩn dưới giếng đó. Bà mà không lấp giếng lại thì nó kéo hết con bà xuống đó”.
Ông ấy thần thánh thật, nhìn xuyên được cả lòng đất. Ông ấy nhìn khắp nhà, sân một lượt thì bắt đầu làm lễ cúng. Cả nhà tôi ngồi sau lưng ông ấy. Mấy đứa con điên bình thường la hét dữ lắm, nhưng không hiểu sao hôm đó cứ ngồi im, mặt mũi lấm lét sợ sệt, lại còn chắp tay vái liên hồi. Ông ấy ngồi khoanh chân, đọc tiếng Tây tiếng Tàu gì tôi cũng không hiểu được. Cúng đến gần trưa mới xong. Ông ấy sai tôi đi đốt vàng mã. Tôi đốt xong vàng mã thì ông ấy về.
Trước khi về, ông ấy còn bảo là “Trong nhà có nhiều ma, quỷ, nhưng đáng sợ nhất là có hai thằng Tàu chết ở đây từ mấy trăm năm trước. Hai thằng này thành tinh rồi. Bất kỳ ai ở đây nó sẽ đều bắt đi. Nó sẽ lần lượt bắt hết cả nhà bà. Nhưng giờ tôi yểm bùa nhốt nó lại rồi”. Ông ấy dặn gia đình tôi cứ yên ổn mà sống, không phải lo lắng gì nữa. Ông ấy cũng hẹn vài hôm nữa sẽ quay lại kiểm tra”.
Vài ngày trôi qua, mà không thấy thầy K. quay lại, trong khi những đứa con của bà Nở lại điên khùng nặng hơn. Sốt ruột quá, bà lại đạp xe đến nhà thầy K. Lần này gọi mãi bà giúp việc mới ra mở cổng. Bà Nở ngỡ ngàng, tưởng như không nhận ra thầy K. nữa. Hôm trước ông K. còn hồng hào, béo tốt, khuôn mặt sáng bừng, thế mà nay sọp đi, đôi mắt thâm quầng, tóc nhiều sợi bạc.
Bà giúp việc bảo suốt mấy ngày nay ông chủ không ngủ, cứ ngồi chong chong nhìn lên bàn thờ niệm Phật. Ông K. nói với bà Nở: “Tôi không giúp được bà nên không đến nữa. Đêm nào hai thằng người Tàu cùng tìm đến bóp cổ dọa giết tôi. Nó bảo tôi không được đến nhà bà nữa, nếu đến thì nó sẽ bắt tôi đi theo. Nó còn hỏi tôi rằng, nếu ai đến nhà ông đuổi ông đi, thì ông có đi không? Nó nói nhà đó là nhà của nó, nó sống mấy trăm năm ở đó rồi, nên không ai đuổi nó đi được”.
Đất dưới chân bà Nở như sụt xuống. Đang tràn trề hy vọng, bà Nở không còn biết bấu víu vào đâu nữa. Bà cũng không thể làm khó ông K. được, vì chuyện này liên quan đến mạng sống của ông.
Chừng tháng sau, bà Nở lại đạp xe đến nhà ông K., biết đâu ông lại đổi ý và giúp đỡ. Tuy nhiên, bà sốc nặng khi biết ông K. vừa chết được mấy ngày. Ông K. là thương binh, viên đạn vẫn găm trong đùi, đi lại cà nhắc, nhưng ông rất khỏe mạnh, không bệnh tật gì. Bà giúp việc bảo rằng, sau nhiều đêm mất ngủ, ông K. đột nhiên lăn ra chết, không rõ bện gì, chỉ đoán là tai biến mạch máu não, đột quỵ gì đó.
Bất lực với “ngôi nhà má ám”
Sau vụ thầy K. trấn yểm thất bại, thì có một cô ở chợ Con, là cô đồng, chuyên cúng bái, đặt bát hương tìm đến giúp đỡ. Cô này bốc 3 bát hương, 2 bát để trong nhà, 1 bát ngoài sân. Cô này bắt bà Nở chuyển bếp ra chỗ khác, không được đun ở chỗ góc nhà, vì theo cô, phía dưới có người chết. Việc đun bếp trên đầu người chết là rất kỵ. Cô này cũng không cho để xoong nồi trong nhà, vì theo cô trong nhà cũng có rất nhiều ma.
Đặt bát hương xong, thấy nhà cửa tềnh toàng, cô mua cho chiếc tủ nằm để đặt bát hương, đựng quần áo, làm cho cái cửa chuồng xí, làm thêm cho cái chạn đựng bát đĩa. Cô này làm 2 mâm lễ, một để ngoài trời, một để trong nhà rồi cúng bái khá lâu. Cúng xong, cô bảo: “Nhà bà có nhiều ma quỷ ẩn náu. Tôi trình độ có hạn, không giúp được, nhưng tôi sẽ gọi chú em tôi, là thầy cao tay giúp bà”.
Đúng như lời hứa, vài hôm sau thì có thầy cúng từ mãi Thái Bình sang. Thầy cúng này là em trai của cô, trụ trì một ngôi chùa ở Thái Bình. Ông thầy này cũng xem xét quanh nhà và bảo trong nhà có nhiều ma lắm, đều đã thành tinh cả. Thầy cúng yêu cầu bà Nở phải phá bếp đi, dựng cây hương ở chỗ bếp để thờ cúng, vì dưới bếp có nhiều xương cốt. Tuy nhiên, phá bếp rồi chả biết đun nấu ở đâu, nên bà không đồng ý.
Ông thầy cúng này bảo: “Bà không làm theo tôi thì khó xử lý lắm. Tôi cứ cúng giải hạn cho bà thôi, chứ không trấn yểm được đâu. Toàn ma quỷ thành tinh thế này thì làm sao mà xử lý được”. Cúng bái xong, ông thầy này đi luôn, không trở lại nữa.
Mấy năm trước, một vị sư cùng 2 đệ tử đi ô tô xuống nhà bà Nở. Vị sư này 60 tuổi, nó rằng đang tu ở chùa Hương. Ông đi vòng quanh nhà xem xét và bảo đất vuông vắn, đẹp đẽ, không có gì cả. Bà Nở hỏi: “Có ma quỷ gì không? Có ai trấn yểm không?”. Ông sư này bảo không có ai trấn yểm gì, cũng không có ma quỷ.
Tuy nhiên, ông sư này bảo nguyên nhân đàn con điên khùng, thậm chí cả họ gặp họa, là vì con cháu để mồ mả tổ tiên thất lạc hết cả. Lời ông sư này nói không sai tý nào. Sau khi bố ông Phong, tức bố chồng bà vào Nam, con cháu mỗi người một nơi, thì mộ tổ tiên ở Vĩnh Phú bỏ hoang, rồi thất lạc hết. Giờ anh chị em chết hết, thì cũng không còn ai biết đến mồ mả tổ tiên nữa. Thậm chí, hồi Nhà nước làm đường lớn, đè lên 2 ngôi mộ tổ, cũng không ai biết mà di chuyển. Từ khi các thầy chùa phán thêm nguyên nhân này nữa, thì bà Nở không biết phải làm gì.
Giải mã sự thật
Trong khi thực hiện loạt bài về “ngôi nhà ma ám” với 10 người con bị tâm thần ở Hải Phòng, tôi đi về nhiều lần thăm bà Nguyễn Thị Nở. Những câu chuyện của bà đầy bi thảm, đau thương. Lần đầu tôi về, thì gặp bà và hai người con tên Hậu và Bích, lúc thì chỉ gặp Hậu, lúc lại chỉ gặp Bích, lúc gặp mỗi bà. Hậu thì ngồi thu lu góc nhà, Bích thì luôn nằm trong màn, thấy khách lạ thì thò đầu ra ngó, rồi lại chui vào màn.
Lần gần đây nhất, là ngày 27/10/2018, tôi lại tìm về nhà bà Nguyễn Thị Nở. Sau 4 tháng điều trị ở Bệnh viện tâm thần Vĩnh Bảo, cô con gái út Phạm Thị Bích, sinh năm 1983 vừa về nhà với mẹ, vì bệnh tình đã thuyên giảm, tỉnh táo và tự chăm sóc được cho mình. Bích cứ ở nhà vài tháng lại lên cơn, đi viện điều trị vài tháng lại ổn định.
Vẫn như mọi lần, bà Nguyễn Thị Nở lại kể thêm những câu chuyện đầy tính ma mãnh về ngôi nhà của mình, với cả chục lượt thầy bà về cúng bái, trấn yểm mỗi năm. Các hòa thượng, sư sãi, thầy đồng khắp trong nam ngoài bắc tìm về, với lễ lạt rất lớn để cúng bái. Có thầy còn làm mâm lễ rất to, khoe tốn kém tới 35 triệu đồng, cúng bái suốt đêm, rất nhiều đệ tử, quay phim phát sóng trực tiếp (livestream facebook để quảng cáo). Có thể, nhân câu chuyện nổi tiếng của gia đình bà, các “nhà tâm linh” tranh thủ lợi dụng để quảng cáo “tài năng”. Chính vì thế, mà mấy năm trước, ngôi nhà của bà có 300 “con ma”, đùng một cái, đã biến thành “3.000 con ma” bởi sự “chém gió”, dọa nạt của những đồng cốt.
Đã có lần, phóng viên đưa chuyên gia phong thủy Hoàng Triệu Hải, Lê Thái Bình (giám đốc Trung tâm Thiền Việt), về xem xét phong thủy ngôi nhà, và cả hai vị chuyên gia đều khẳng định ngôi nhà bà Nở hoàn toàn bình thường, không có năng lượng xấu, không có ma mãnh, trấn yểm gì cả. Việc gia đình bà Nở có 10 người con điên khùng, chỉ là câu chuyện mắc bệnh thông thường mà thôi.
Như đã nói ở trên, lần về Hải Phòng gần đây nhất, phóng viên gặp con út bà Nở là Phạm Thị Bích, khi cô mới ở bệnh viện tâm thần về và tỉnh táo nhất. Tôi đã trò chuyện với Bích khá lâu. Thế rồi, trong một phút tỉnh táo nhất, Bích đã bảo rằng: “Thầy bà về đây cứ nói ma mãnh chứ nói thật với anh chả có ma nào đâu anh ạ. Nhà em điên là điên di truyền đấy. Cái bà Nở nhà em ngày xưa bị điên nặng, giờ thi thoảng vẫn điên, còn ông Phong bố em thì cũng là bệnh nhân tâm thần ấy mà. Bên nhà nội, rồi bên nhà ngoại em, nhiều đời trước cũng đầy người điên ra đấy. Bà mẹ em vẫn điên nên lúc nào cũng tin vào ma quỷ!”.
Khi máy ghi âm chạy đều, với lời kể rành rọt của Bích, thì tôi quay sang hỏi bà Nguyễn Thị Nở ngồi cạnh nghe con gái nói từ đầu. Bà Nở thừa nhận: “Đúng là cô cũng từng bị tâm thần cháu ạ. Hồi năm 13 đến 17 tuổi, là lúc cô bị tâm thần nặng nhất, đầu óc mụ mị không biết gì. Thế nhưng, sau tuổi đó, thì cô lại tỉnh táo. Sau này, cũng có lúc cô mất trí, nhưng cô vẫn là người tỉnh táo nhất nhà. Ông Phong nhà cô cũng tâm thần cháu ạ. Cô cũng biết nhà mình toàn người tâm thần, nên đẻ ra rặt tâm thần, nhưng mà thầy bà về nhà cô cứ bảo trong nhà toàn ma, thì cô cũng kể lại như vậy thôi”.
Vậy là đã rõ, câu chuyện về ngôi nhà ma ám với 10 người con điên, đã thực sự sáng tỏ. Nhưng, sự thật lại thêm bi thảm, với số phận những con người điên khùng, cần sự cảm thông và nâng đỡ của xã hội.