Chúc mừng năm mới

Buổi chiều cuối năm ở ngoại ô thành phố với những tiếng rì rầm lắng dịu và ánh nắng hết sức rụt rè đem đến cho con người cảm giác chút thời gian còn lại của năm đi qua khẽ khàng quá đỗi.

Trong gian bếp của ngôi nhà nhỏ nằm giữa vườn cây kín đáo, Dao đang làm chiếc bánh ngọt dành cho khoảnh khắc chào đón năm mới của gia đình. Khi có tiếng động vang lên từ ngoài cánh cổng, cô nhận ra dấu hiệu quen thuộc của chồng mỗi lúc anh đi làm về, nhanh nhẹn đi lên nhà trên để đón anh với nụ cười dịu dàng. Họ đi vào gian bếp đang đượm mùi vị ngọt ngào của chiếc bánh còn dang dở trên mặt bàn.

Chuông cổng reo lên, vừa hoàn tất chi tiết cuối cùng trên chiếc bánh, Dao đẩy nó ra giữa bàn rồi dọn dẹp các dụng cụ trong khi anh đi ra cổng.

***

"Anh Tâm!". Ở trong gian bếp, Dao vẫn có thể nghe tiếng reo vui êm ái của một phụ nữ. Tiếp đó là giọng nói ngạc nhiên của Tâm làm cô hiểu khách là một người mà cô chưa hề quen biết. Người ấy đang bước vào nhà với tiếng cười vui mừng. Bất chợt, ý nghĩ đây cũng là một món quà thú vị dành cho Tâm trong buổi chiều dương lịch cuối cùng của năm nay khiến cô thoáng hài lòng. Và cô pha trà khi biết rằng anh đã đưa người phụ nữ ấy vào phòng khách.

Với nụ cười nhẹ nhàng và thân thiện, Dao bước vào phòng khách cùng khay trà trên tay. Cô chào người phụ nữ. Trước mặt cô là một phụ nữ khá trẻ và xinh đẹp, ăn vận rất mốt và đắt tiền. Đáp lại Dao và lời giới thiệu của Tâm, người phụ nữ nở một nụ cười lịch sự. Dao dễ dàng nhận thấy, khi nhìn Tâm, ánh mắt của người phụ nữ như muốn gợi lên trong anh một ý nghĩ nào đấy. "Em chuẩn bị làm cơm, anh mời chị Trang ở lại ăn tối" - Dao nói với chồng. "Một ý hay lắm, Trang đồng ý nhé" - Tâm nói. "Thật khó để từ chối lời mời của anh chị. Nhưng lát nữa tôi phải đi. Cảm ơn anh chị" - người phụ nữ duyên dáng đáp lời. Bằng một động tác giản dị, Dao đứng lên. Rất tự nhiên, cô hiểu, sự có mặt của cô ở đây không còn cần thiết.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

"Anh tiễn Trang một quãng" - Tâm nói khi anh đi vào bếp. Dao im lặng bày tỏ sự tán thành của mình và đi lấy chiếc áo khoác của chồng rồi mang nó ra ngõ trao cho anh. "Anh sẽ đến nhà mẹ đưa con về" - vừa khoác áo vào người, Tâm vừa nói. Dao quay gót ngay sau lời tạm biệt với người phụ nữ. Đang bước đi, cô nghe lẫn trong tiếng nổ nhẹ êm phát ra từ chiếc xe sang trọng của người phụ nữ giọng nói mà cô vừa biết đến: "Anh Tâm không quên những ngày chúng mình gần như là vợ chồng chứ?". Thêm vài bước chân nữa, Dao dừng hẳn lại. Bên ngoài cánh cổng đã không còn ai.

Trở lại gian bếp, Dao đứng yên trọn một phút bên chiếc bánh và trong khoảnh khắc, cô cảm thấy mọi thứ đã vụt biến mất, kể cả chiếc bánh chứa đựng hiện tại của Tâm và cô. Dao cảm giác về một điều gì đó bất ổn đang đến hiện ra trong tâm trí của cô. Những ý nghĩ lạ lùng vụt dồn lên trong đầu, va vào câu nói lúc nãy của người phụ nữ. Với một nỗi hoảng hốt chưa từng biết đến, cô cố xua đuổi lời nói của người phụ nữ ấy đi, nhưng cô thấy rõ, giờ đây nó đã bao trùm lấy toàn bộ tâm hồn cô cùng một nỗi buồn khó hiểu. Tâm rời khỏi nhà đã khá lâu và bên ngoài bóng tối đã che phủ tất cả từ mọi phía. Ra hàng hiên mát mẻ, đứng dưới bóng của hàng cây leo, mắt cô đặt lên lớp sương mù nhẹ mỏng như muốn nhìn vào bên trong thành phố để có thể thấy Tâm vào lúc này. Cô cay đắng xác nhận lời nói của người phụ nữ lúc chiều đã trở thành một mũi kim ở một nơi rất sâu trong cô và thay thế nỗi xao xuyến ngọt ngào của cô trong những lần ở bên Tâm, lắng nghe trời đất run rẩy chuyển mùa. Nhiều năm nay, với cô, đó là điều hết sức thân thương và gần gũi, như Tâm và sự yên tĩnh thanh thản trong cuộc sống của họ. Từ trong bóng đêm đậm đặc vang lên tiếng xào xạc của những ngọn cây ở ngoài vườn khi cô đi vào phòng mình với trái tim lặng đi trước linh cảm cay đắng mà cô đang trải qua.

Khi Tâm trở về nhà, đêm đã khuya. Nhìn thấy Dao đang ngủ trên chiếc giường sáng trưng, một ý nghĩ thú vị làm môi anh thoáng cười. Đứng thay áo trước chiếc tủ lớn ở cuối phòng, anh vẫn không rời mắt khỏi cô. Nửa phút sau, tắt ngọn đèn đang tỏa luồng ánh sáng mát dịu từ trần nhà xuống, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cô, áp gương mặt của mình vào mái tóc của cô đang xõa trên gối. Lập tức, anh cảm thấy một làn hương thoang thoảng quanh cô hệt như ngày nào cô ngồi trong khu vườn của mẹ anh, dưới bóng cây bưởi và chờ đợi anh.

Dao tỉnh giấc khi cô nghe tiếng đập quen thuộc trong lồng ngực của Tâm. Trong tích tắc, những ý nghĩ lúc tối như đợt sóng ùa trở lại trong tim nâng cô rón rén rời khỏi vòng tay ấm áp của anh. Sau mấy giây đồng hồ, cô đi qua căn phòng không đèn bên cạnh với những bước chân choáng ngợp trong nỗi đau đớn như một thứ sương mù lạ lùng của một sự thật nào đó thuộc về anh mà cô chưa hề được biết. Đến bên khung cửa sổ đang chìm sâu trong bóng tối tuyệt đối của đêm, cô buồn bã nghĩ ngợi trên điều đã nghe được từ người phụ nữ kia và hiểu rằng có một điều gì đó Tâm chưa nói với cô. Ý nghĩ về việc cần phải nói chuyện với anh ngay lúc này làm cô lại đi vào phòng ngủ trên đôi chân trần được bao bọc bởi bóng tối. Bật ngọn đèn bàn ở góc phòng, cô đến bên giường. Cố sức chế ngự nỗi hồi hộp run rẩy, cô nghe thấy hơi thở đều đặn của anh rất êm. Chúng làm dịu rất nhanh trong cô ý nghĩ đánh thức anh dậy để cô nói chuyện với anh về nguyên nhân của nỗi dằn vặt trong tâm hồn cô đêm nay. Cô đứng nhìn anh nằm trong cơn mơ màng ngọt ngào với một bàn tay áp lên ngực trái. Cánh tay kia của anh duỗi ngang trên chiếc gối của cô, lòng bàn tay hé mở ngửa lên trên. Trong lồng ngực của cô bùng lên mong muốn cảm nghĩ mình bị lừa dối rơi xuống và vỡ tan dưới chân ở chính khoảnh khắc này. Nhưng có thể, giữa Tâm và người phụ nữ kia đã xảy ra một điều gì đó có thể làm cô khổ tâm như bây giờ. Cô nhớ lại đôi mắt nhìn Tâm chớm nét say đắm và lời nói của người phụ nữ đang đốt lên giữa tâm hồn cô nỗi buồn khủng khiếp. Cô nghe trái tim mình đau thắt lại khi nhìn vào lòng bàn tay ngửa lên trên của anh ở trên chiếc gối của cô trong âm hưởng gợi nhắc một thời gian nào đó anh thuộc về sức sống được sinh ra từ người phụ nữ kia.

Mơ hồ cảm thấy có một cái gì đó chực thoát khỏi mình, Tâm choàng dậy. Gương mặt của Dao nhìn nghiêng trong ánh đèn làm anh nhanh chóng rời khỏi giường và đến bên cô. Gục đầu lên bàn, một bên má áp sát mặt gỗ, cô thiếp đi. Tâm nhận thấy khóe môi của cô mang vẻ thùy mị đau khổ mà trước đây chưa một lần nhìn thấy ở cô, anh đứng yên một lúc trong sự tò mò quan sát với đôi tay những muốn mang cô trở lại chiếc giường thơm của họ.

Cùng với nỗi ân hận xâm chiếm cả tâm trí là nỗi sợ hãi thời gian của đêm nay sẽ kết thúc trước lúc anh biết mình phải làm gì. Anh chạy trong bóng tối đến phòng khách và bước vào đó, bật đèn lên để nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường. Một thứ ánh sáng khác lạ chợt lóe lên ở bàn tiếp khách. Lại gần, anh nhìn thấy chiếc túi bằng sa tanh trắng mang dòng chữ và biểu tượng của nơi Trang làm việc. Các nếp nghĩ của anh chạm tới bàn tay của Dao khi cô mang chiếc áo khoác ra ngõ cho anh, rồi bước chân của cô dừng lại bên trong cánh cổng và cuối cùng là câu nói của Trang trước lúc rời khỏi nhà anh.

Trở vào phòng ngủ, anh nhìn thật lâu vào gương mặt của Dao. Anh thấy rõ một vết nhăn rất nhỏ trên tinh mũi của cô, một nét cay đắng hằn lên môi cô chứng tỏ lời nói từ Trang đã gây nên một tác hại tâm lý đối với cô và làm cô xa rời anh đêm nay. Trong ánh sáng mơn man của ngọn đèn, anh chạm mấy đầu ngón tay vào tóc cô. Mái tóc đen dài mịn ấy vẫn thường phủ lên người anh với những chiếc hôn nồng. Anh sợ phải để cô trong tư thế này lâu hơn, đồng thời anh cũng sợ phải làm cô tỉnh giấc. Cô đã bước vào cuộc đời anh, ôm niềm vui của anh trong tay với sự dịu dàng khéo léo của một người thợ dệt, làm rộn lên cái khoảng trống mà Trang để lại trong anh trước đó, cùng anh đến với những cảm xúc của hạnh phúc và niềm vui sống. Đến nỗi, anh sợ phải mất mát trong tình yêu thêm lần nữa, nhất là mất cô cùng niềm cảm thông hiền dịu mà cô dành hết cho quãng đời đang có nhiều khó nhọc của anh. Nhưng đêm nay, niềm kiêu hãnh của người đàn ông đã làm anh đồng ý ngồi với Trang trong một quán cà phê sang trọng ở trung tâm thành phố. Thời gian đã nhanh chóng trôi qua khi họ ở đó và anh đã không đón con như dự định, không đặt bàn tay của mình lên bàn tay của Trang cứ để trên mặt bàn, không nói một lời nào về hạnh phúc của anh trong cuộc sống. Và chính trong thời khắc biết đến nỗi đau đớn của Dao, anh hiểu, tình yêu đối với anh đã làm cô im lặng tự giày vò mình, không đóng sập cửa trước anh cũng như không biến nỗi hoài nghi của mình thành cuộc tranh cãi khi anh trở về nhà. Anh biết ơn từng chi tiết đó và cảm thấy thương vợ không tả xiết.

Ban mai đang lên chậm rãi và thanh thản. Trên bầu trời, giữa những đám mây màu xám bạc đang trôi nhanh về trước đã lấp ló những khoảng trời trong xanh. Đánh thức Dao bằng một giọng âm vang êm ái, Tâm cảm thấy trong từng tế bào của mình sôi lên niềm vui. Anh lại thấy trong đôi mắt vừa mở rộng của cô cả một khung trời tràn ngập ánh sáng. "Anh muốn ăn bánh của em, chúc mừng năm mới cùng em", anh nói với cô trong tất cả sự nồng ấm dịu dàng của mình, "những gì đến với anh, đi qua cuộc đời anh trước khi anh có em, như có người đã nói, đã để lại trong anh những mùa vàng mà em là người duy nhất gặt hái".

Truyện ngắn của NGUYỄN THỊ BỘI NHIÊN

Nguồn NLĐ: https://nld.com.vn/van-nghe/chuc-mung-nam-moi-20221224205304471.htm