Giữa chúng ta là những cơn mưa...
Ngày chúng ta có nhau, mưa trắng cả gầm trời. Mưa ào ào cuốn theo gió hất tung mọi thứ vướng vào nó. Điện và đường truyền chập chờn bởi giông tố khiến anh nhạt nhòa trong màn hình cảm ứng. Qua ô cửa, nơi ấy mờ ảo với hơi nước phả trên mặt biển, bồng bềnh, bồng bềnh...
Ở thời khắc này, mưa mùa bão giông nối dài nỗi nhớ của chúng ta, làm dài thêm khoảng cách giữa em và anh. Mưa phủ kín anh, không cho em nhìn thấy anh, xóa nhòa hình dung trong em về anh. Mưa làm cho chúng ta xa nhau lâu hơn. Vì vậy, em ghét mưa và ghét cả anh! Biển và bầu trời trong mưa không còn rõ ràng nữa, chỉ trắng xóa một màu. Hờn dỗi! Trách móc! Cũng không vơi hết những nhớ thương! Ở phía anh, mưa có làm cho sóng dềnh lên như nỗi nhớ của em không? Ngọn hải đăng trên đỉnh núi vẫn ngóng chờ con tàu anh trở về cùng em, khắc khoải, le lói trong mưa giăng kín mặt biển đen sẫm. Để rồi, em nhớ anh!
Ngày chưa biết nhau, em thường nghĩ có lúc mình sẽ cùng ai đó lang thang trong màn mưa dìu dịu, tay đan tay, đan vào bụi mưa nhè nhẹ, rắc hạt li ti trong veo lên tóc, lên mi mắt người thương. Vậy mà chúng ta vẫn chưa cùng nhau làm được điều đó, chỉ mình em trong mưa nơi này, biển neo giữ anh ở đảo xa với cơn mưa lạ. Và nơi ấy, anh nhắc em ngắm mưa rơi trên mặt nước qua khung cửa kính, vị cà phê thoảng trong không gian ẩm ướt, ngọt, thơm và ấm như vòng tay người yêu. Anh cũng đã thấy em trở về lúc cơn giông vừa đến, chỉ vì thèm nhìn thấy mưa bay trên mặt nước, chỉ vì thèm nghe tiếng của những giọt nước chạm nhau trong phút giao hòa của đất trời. Và em biết, khi đó anh nhớ em!
Mưa miền Trung thật lạ! Sầm sập trên tán lá. Đuổi nhau chạy trên những ngọn đồi thâm thấp phủ đầy cam quýt bắt đầu ngả vàng. Mưa làm con đường gập ghềnh đá sỏi chông chênh hơn. Khoảng sân nhỏ phút chốc thành dòng suối cạn nghiêng theo vệ cỏ, trôi mãi xuống tận chân dốc ngoài ngõ. Hơi nước phả vào phòng mang theo chút se lạnh cuối thu. Bình thường xa nhau, mưa buồn lắm, em thường gọi cho anh, nghe tiếng anh nghêu ngao hát trêu em, nghe hơi thở của anh thoảng qua, cảm giác thật gần. Anh chắc sẽ nói: Bà trời đang hờn dỗi chút thôi, không sao đâu! Lúc này, co ro nép vào người anh, em thì thầm: Ước gì trời mưa mãi như thế này nhỉ? Chúng ta sẽ không phải xa nhau. Anh sẽ không phải đi ra biển. Anh cười thật hiền, như thế biển sẽ thiếu anh, biển buồn lắm đấy! Cũng bởi anh yêu biển như anh yêu em!
Mưa vẫn rơi trên mái lá, em mải nhìn bọt nước tụ lại mà quên mất anh đang đợi câu trả lời. Anh gõ đầu em bảo: Những bong bóng - bọt nước ấy là hoa của mưa đấy! Tròn xoe, chung chiêng và vỡ vụn trong chớp mắt! Thế mà cũng thích, ngốc thật! Giờ đây, khi những cơn mưa trái mùa không trở về trên phố nữa, mùi hoa quen thuộc cũng chẳng còn vương vấn trong không gian đầy hơi nước, em mới hiểu lí do vì sao anh không thích các bông hoa bọt nước. Tình yêu của chúng ta mong manh, dễ vỡ như bọt nước đấy thôi! Khoảng cách giữa những cơn mưa xa hơn tình yêu anh dành cho em. Màn hình điện thoại của em đã từ lâu không còn thấy chúng ta cùng nhau ngắm cơn mưa của anh, hay ảnh anh chụp mưa rơi trên mặt biển xanh biếc. Ngày ấy chỉ còn trong ký ức của em, để mỗi khi mưa bay trên phố, em lại khẽ thở dài, thầm nghĩ, mưa có nhớ anh không? Biển nơi anh cơn mưa nào ngang qua?... Trong phút chốc, mắt em chìm trong hơi nước của mùa mưa năm cũ, phảng phất tiếng anh cười xen lẫn tiếng mưa rơi giữa ồn ào của biển cả mênh mông.
Mùa đông đã thực sự đến rồi, lá bàng đã nhuộm đỏ cả con phố nơi chúng ta đi qua. Nắng vàng rực trên đám hoa dã quỳ hiếm hoi còn sót lại trước ngõ nhà ai. Mưa cũng ít dần, thi thoảng mới nhắc mọi người nhớ bằng cách trở về cùng với cái lạnh se sắt. Thành phố nơi con tàu anh cập bến mùa này muồng hoàng yến có rực rỡ hai bên đường nữa không? Sắc tơ vàng tha thiết lòng người vẫn còn vương vấn như níu giữ lại những cơn mưa, níu lại mong nhớ của chúng ta. Người đi xa mãi, người ở lại băn khoăn một lời hẹn ước với mưa, lòng thầm mong điều kỳ diệu.
Một chùm hoa chín muộn giấu mình trong tán lá, mùi hương phảng phất khiến em phải ngước lên tìm kiếm. Màn hình messenger nhấp nháy, hình ảnh một con tàu thả neo, từng hạt mưa xiên vào ánh đèn lấp lánh. Chấm nhỏ trên bản đồ hiển thị vị trí của anh. Có một cơn mưa đi qua đời anh! Có một cơn mưa chạy dọc cả miền nhớ trong anh! Cơn mưa ấy làm ướt nhòa quá khứ, hiện tại và tương lai của anh đấy em ạ! Con tàu anh sẽ trở về với cơn mưa làm anh thao thức đêm đêm, trở về với cơn mưa ngọt ngào vị cam muộn nơi quê nhà.