Thời Tam Quốc là giai đoạn lịch sử đầy biến động với nhiều "sóng gió" lớn gây ảnh hưởng đến tình hình chính trị - xã hội ở Trung Quốc thời xưa, đặc biệt là triều đại Đông Hán.
Trong đó, năm 224 được biết đến là năm tang thương nhất thời Tam Quốc với 11 "tên tuổi lớn" lần lượt qua đời.
Người qua đời đầu tiên trong năm 224 là đại gian hùng Tào Tháo. Vào tháng 1 năm đó, Tào Tháo qua đời vì căn bệnh đau đầu lâu năm.
Theo đó, Tào Tháo chết năm 66 tuổi sau khi trở thành Ngụy vương được 5 năm.
Sau Tào Tháo, 2 mưu sĩ nổi tiếng thời Tam quốc qua đời năm 220 là Trình Dục và Pháp Chính.
Trình Dục được đánh giá là một trong 5 đại mưu sĩ dưới trướng Tào Tháo. Tài mưu lược, dẫn binh đánh trận của Trình Dục được đánh giá cao, ngang ngửa với Tuân Úc, Quách Gia...
Trong khi ấy, Pháp Chính chính là mưu sĩ tài năng dưới trướng Lưu Bị. Tài mưu lược của ông đánh giá cao, giúp Lưu Bị đạt được nhiều công lao hiển hách.
Thậm chí, ông còn được cho là có vai trò ngang ngửa với Gia Cát Lượng. Vì vậy, việc Pháp Chính qua đời sớm là một tổn thất lớn đối với Lưu Bị.
Năm 220 cũng ghi nhận 8 mãnh tướng lần lượt qua đời gồm: Quan Vũ, Quan Bình, Hoàng Trung, Lưu Phong, Lã Mông, Cam Ninh, Tưởng Khâm và Hạ Hầu Đôn.
Cái chết của những dũng tướng này khiến năm 220 trở thành năm biến động nhất thời Tam Quốc khi tình hình chính trị - quân sự càng trở nên rối ren, u ám hơn.
Theo Tâm Anh/Kiến thức