Hạnh phúc mỉm cười với cô gái tự ti về vóc dáng và hoàn cảnh của mình
Ngày ấy, lũ con trai trong lớp thường gán cho tôi biệt hiệu 'cô gái chung thủy', ám chỉ thân hình gầy nhẳng của tôi. Tôi sống lầm lũi và ít chuyện trò với các bạn cùng lớp. tôi tự ti với vóc dáng và cuộc sống khốn khó của mình.
Tuổi thơ bất hạnh
Hồi tôi lên 5 tuổi, mẹ đột ngột qua đời vì viêm ruột thừa. Các bác sĩ không chẩn đoán ra bệnh của mẹ, cho rằng mẹ bị chửa ngoài dạ con. Đến khi phát hiện ra bệnh thì bà không thể qua khỏi.
Bà mất đi để lại tôi, một cô bé non nớt, ngơ ngác chỉ cảm nhận được nỗi đau giống như sự trống vắng. Cậu em tôi khi ấy còn non dại hơn tôi, nó mới được 18 tháng tuổi, còn bện hơi sữa, khóc ngằn ngặt cả ngày. Thế rồi nó sốt cả tuần trời. Cứ tưởng nó sẽ theo mẹ mà bỏ bố con tôi đi nhưng may mắn thay nó dần khỏe mạnh trở lại, như mẹ để nó lại cho tôi có chị có em nâng đỡ nhau.
Sau giỗ đầu của mẹ, bố tôi đi bước nữa với một phụ nữ quá lứa nhỡ thì. Ông lấy vợ vì thương chúng tôi còn nhỏ dại, cần phải có bàn tay người phụ nữ chăm sóc. Nhưng có lẽ cuộc sống khốn khó, vất vả, ngày ngày phải nuôi dạy hai đứa con thơ dại của chồng cộng thêm mấy lần sinh nở không thành đã khiến mẹ kế của chúng tôi trở nên cay nghiệt. Bao nhiêu nỗi uất ức bà trút cả lên đầu hai chị em tôi. Bà bắt ne bắt nẹt hai chị em tôi từng li từng tí. Bà đay nghiến chúng tôi mỗi khi hai đứa ốm đau, phải chạy vạy thuốc thang, nhất là mỗi lần phải đóng tiền học cho hai chị em tôi.
Bố tôi đứt từng khúc ruột khi thấy chị em tôi phải chịu khốn khổ. Ông cũng cảm thấy đau lòng khi không thể mang lại cuộc sống no đủ và hạnh phúc cho chị em tôi và mẹ kế. Ông im lặng chịu đựng phần vì tự trách bản thân mình bất tài, phần vì ân hận đã đẩy người vợ sau vào cảnh một nách hai con chồng trong cảnh túng quẫn. Hai chị em tôi đã đi qua tuổi thơ trong nỗi cơ cực, tủi phận và cả nỗi mặc cảm khôn nguôi.
Tình yêu đến
Học hết cấp III, bố xin cho tôi đi làm trong một xưởng may. Đồng lương tuy ít ỏi nhưng cũng đủ cho những chi phí cá nhân hết sức dè sẻn của tôi và đỡ đần cho gia đình được đôi chút. Hồi ấy, dù đang ở độ tuổi thiếu nữ phơi phới nhưng trong thâm tâm tôi chẳng bao giờ mảy may nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ yêu và được yêu. Ai sẽ yêu và dám lấy một cô gái đen đúa, gầy đét, tự ti và nghèo khó như tôi chứ.
Tôi chỉ có một người thân thiết nhất để tâm sự và sẻ chia, đó là chị họ của tôi. Chị là người chứng kiến từ đầu đến cuối những mất mát và bất hạnh của tôi nên thương tôi như em gái. Thế rồi một lần đi họp lớp, chị rủ tôi đi cùng. Tôi đã gặp Phú, bạn học cũ rất thân của chị. Trong trái tim mỏng manh mang đầy mặc cảm của tôi, tôi vẫn nghĩ chẳng bao giờ có một chàng trai nào dám dũng cảm yêu tôi. Thi thoảng tôi vẫn đi chơi cùng với chị và Phú như một cô em gái bám đuôi vậy thôi. Tôi cũng theo chị đến nhà anh chơi.
Mỗi lần đến nhà Phú chơi tôi đều rất thích. Tôi được cảm nhận về một gia đình đầm ấm, thương yêu nhau, được thỏa mãn cảm giác về niềm hạnh phúc gia đình mà mình hằng ao ước. Mẹ Phú là một phụ nữ hiền hậu, một người mẹ tuyệt vời và rất tâm lý. Khi biết gia cảnh của tôi, bà thường nấu những món ăn ngon mỗi khi biết tôi đến nhà chơi, thậm chí còn ngồi trò chuyện với tôi cả tiếng đồng hồ. Mỗi lần như vậy, tôi có cảm giác như những khổ đau trong tôi cứ vơi dần đi, tôi thấy nhẹ lòng khi được sẻ chia. Có lẽ cuộc sống cũng công bằng và giang rộng vòng tay yêu thương với một cô gái bất hạnh như tôi. Chính mẹ Phú là người ủng hộ và vun đắp tình cảm cho hai đứa tôi. Và rồi, tình yêu đến...
Giấc mơ có thật
Ngày tôi bước chân về làm dâu nhà Phú, tôi cứ nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc không thể gọi thành tên. Tôi béo ra, trắng ra và trở nên xinh đẹp. Cảm giác chông chênh, tự ti dần mất đi, tôi thấy tinh thần mình chưa bao giờ được thảnh thơi như vậy.
Mẹ chồng thương và coi tôi như con gái. Bà lúc nào cũng như đang bù đắp cho tôi vậy. Tôi sống thoải mái và hạnh phúc trong tình yêu thương, chăm chút của gia đình chồng và sự sẻ chia, cảm thông cùng với tình yêu mãnh liệt của người đàn ông bên mình. Cuộc đời tôi đã sang trang. Thế rồi tôi sinh được hai cô con gái. Cả bố mẹ chồng và chồng tôi đều hân hoan đón chào hai thành viên mới. Ông bà nội thường thay nhau chăm sóc hai cháu đỡ đần tôi vì tôi đẻ dày hai năm một. Đôi lúc, tôi cũng tự cảm thấy có lỗi vì không sinh được cho ông bà và chồng một đứa con trai nối dõi. Nhưng hễ tôi nói đến điều đó là cả mẹ chồng và chồng tôi đều gạt phắt đi. Họ mắng tôi là cổ hủ, nói tôi cả nghĩ. Mẹ chồng tôi vẫn thường nhắc đi nhắc lại thế này trong mỗi dịp cả nhà quây quần: "Bố mẹ giờ có cả con trai, con gái, con cháu đông đủ, tuổi già bố mẹ không còn mong gì hơn nữa. Thế là mãn nguyện rồi". Nhưng chính tôi mới là người cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc nhất trong gia đình.