Ông cha ta đánh giặc: Nghi binh bảo vệ đoàn xe
Cuối tháng 2-1969, Tiểu đoàn 102, Binh trạm 32, Bộ tư lệnh Đoàn 559 được lệnh vào nhận hàng hóa ở huyện Bố Trạch (Quảng Bình) và vận chuyển vào chiến trường miền Nam. Tiểu đoàn đã huy động hơn 80 xe vận tải các loại gồm Zil-157, Zil-130, A-30 để chở vũ khí, đạn dược, lương thực, thực phẩm từ miền Trung chi viện cho miền Nam ruột thịt.
Những ngày đầu xuân, những chú "tuấn mã Trường Sơn" phủ kín lá ngụy trang nối đuôi nhau hành quân vào chiến trường. Trời gần sáng rõ, chiếc xe đi đầu xuyên qua rừng già ra khoảng trống ở lưng chừng núi, bị máy bay trinh sát OV-10 phát hiện và bắn đạn khói. Nhận biết tình huống chẳng lành, Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Thuận Quảng nhanh chóng chỉ huy đoàn xe lùi lại phía sau, ẩn nấp vào các vách đá, dưới những tán cây cổ thụ, bẻ cành cây ngụy trang kín thân xe.
Với sự “chỉ điểm” của chiếc OV-10, ít phút sau, chiếc phản lực bổ nhào xuống cắt bom đánh phá nhưng không trúng mục tiêu. Khu vực này chưa có trận địa pháo phòng không yểm trợ nên cán bộ, chiến sĩ Tiểu đoàn 102 chỉ còn cách đánh trả với các loại vũ khí có trong tay. Rất nhanh chóng, sau khi trao đổi với Ban chỉ huy Tiểu đoàn, Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Thuận Quảng yêu cầu bộ đội lấy súng tiểu liên AK, CKC cơ động ra vị trí cách xa xe ô tô, lợi dụng địa hình, địa vật, khi chiếc OV-10 bay xuống thấp trinh sát mục tiêu là nổ súng ngăn chặn. Do địa hình hai bên là núi cao nên chiếc máy bay OV-10 không dám bay thấp vì sợ bị trúng đạn, việc “chỉ điểm” vì thế không chính xác. Vậy nên máy bay phản lực chỉ thả các loạt bom vu vơ, không trúng được đoàn xe.
Tuy nhiên, kẻ địch cũng không chịu thua, chúng giả vờ quay đi, một lúc sau trở lại trinh sát xem ta có động tĩnh gì không. Lúc này, đoàn xe của Tiểu đoàn 102 vẫn án binh bất động dưới tán rừng già. Chỉ khi nhận thấy tình hình đã an toàn, Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Thuận Quảng mới cho lệnh đơn vị tiếp tục lên đường xốc tới miền Nam.
SƠN BÌNH
(Ghi theo lời kể của Đại tá Nguyễn Thuận Quảng, nguyên giảng viên Khoa Hậu cần-Kỹ thuật, Học viện Quốc phòng)