Phật dạy: 'Hết củi thì lửa tắt, đừng tiếc nuối những đốm tro tàn'

Chuyện gì trên đời cũng vậy, dù phồn hoa rực rỡ đến mức nào, cũng sẽ có lúc hóa thành tro bụi. Hết củi thì lửa tắt, đừng tiếc nuối những đốm tro tàn.

Củi hết thì lửa tắt

Con người ta dùng lửa để nấu nướng, dọn rẫy vườn, sưởi ấm, thậm chí là vui chơi trong những đêm cắm trại. Thế nhưng, khi hết củi, lửa sẽ tự tắt. Chuyện gì trên đời cũng vậy, dù phồn hoa rực rỡ đến mức nào, cũng sẽ có lúc hóa thành tro bụi. Tham muốn và khát vọng của con người chính là những cành củi khô, duy trì ngọn lửa vui, buồn, sinh, tử. Có hoan hỉ, ắt có đau lòng. Có khởi sinh, tất có diệt vong. Chuyện gì cũng vậy, nên con người đừng quá cố chấp.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Vạn vật biến chuyển vô thường, không bao giờ đứng yên, dậm chân tại chỗ. Sở dĩ chúng sinh đau khổ, là cố nắm giữ những việc không thể cưỡng cầu. Nước không thể cản ngăn dòng chảy. Gió chẳng ai có thể nắm giữ, níu chân. Đất không thể chạm đến phần sâu thẳm nhất. Và lửa chẳng ai có thể ngăn nó không lụi tàn.

Con người càng chấp niệm, lòng sẽ càng phiền não. Càng ra sức níu giữ, sẽ tự chuốc khổ cho người khác và tự làm đau chính mình. Thế nhưng, khi ta đắm chìm trong bể khổ, nếu mở mắt nhìn về ánh mặt trời, tự nhiên sẽ thấy lòng thanh tịnh lạ lùng.

Đừng tiếc nuối những đốm tro tàn

Có câu chuyện thế này, một người vợ vì ham vinh hoa phú quý, nên đã bỏ chồng, trở thành tỳ thiếp của viên phú hộ giàu có nhất trong làng. Người chồng vì quá bi phẫn mà quyết chí tu học, cuối cùng trở thành trạng nguyên, vinh quy bái tổ về làng.

Năm đó, nhà bá hộ kia vì đắc tội với quan trên mà phá sản, tiền bạc vì để chạy tội mà khánh kiệt hoàn toàn. Người vợ vong ân phụ nghĩa năm xưa giờ chỉ là một kẻ ăn mày. Trong bộ quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem, chị nhìn thấy quan trạng uy phong sao quen quá, hóa ra chính người chồng cũ của mình. Người vợ chạy ra ngỏ ý muốn nối lại tình xưa. Như quan trạng chỉ lấy một bát nước và đổ xuống bảo: bát nước khi đã hắt đi, chẳng thể nào lấy lại được.

Chuyện gì cũng vậy, một khi đã qua, chẳng thể cưỡng cầu. Tội nghiệp đã làm, chẳng thể thu lại. Phồn hoa cháy rụi, chỉ còn tàn tro. Con người đừng mãi tiếc nuối quá khứ, cũng như dày vò vì tội lỗi của chính mình. Sống, hãy biết tha thứ và luôn mở ra cho bản thân một cơ hội để làm lại và thay đổi chính mình.

Tương lai vốn dĩ không thể biết trước. Là nắng ấm rực rỡ hay bóng đêm u uẩn chỉ có thể quyết định trong lòng bàn tay bạn.

Theo Xuân Quỳnh/Khỏe & Đẹp

Theo Xuân Quỳnh/Khỏe & Đẹp

Nguồn Doanh Nghiệp: http://doanhnghiepvn.vn/doi-song/phat-day-het-cui-thi-lua-tat-dung-tiec-nuoi-nhung-dom-tro-tan/20190930102221624