Chị ngồi nhìn mưa bụi bay trắng tóc. Bên kia đường dãy hàng hoa nối dài con đường đẹp nhất thành phố của chị, người bán người mua tấp nập. Những mẹ, những con xúng xính áo dài, váy trắng, com-lê, cà vạt chụp ảnh vui xuân. Cái rạng rỡ của con người xua đi chút ảm đạm cuối cùng của một mùa sắp cũ.
Tháng 2 có dịp về quê trong cái nắng chang chang của miền quê biển Bến Tre. Thật bất ngờ khi gặp lại những chiếc xe đẩy nước từ những giồng cát nóng. Thiên nhiên ban tặng cho quê tôi những giồng cát trải dài mang nhiều cái tên dân dã:
Những ngày cuối năm, khi sương giăng mờ bảng lảng trên vạt hoa và hàng cây trước cửa, không dưng lại nhớ những cung đường Hà Giang năm trước.
Tối 30/1, Thứ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Trường Sơn dẫn đoàn công tác kiểm tra việc phòng, chống dịch bệnh viêm phổi cấp do virus corona tại Đà Nẵng.
Ở loại hình nào cũng có những trường hợp giá trị đích thực không gắn với số phận tốt đẹp của tác phẩm. Tác phẩm hay không nổi tiếng, không được có đời sống. Ngược lại, tác phẩm rất bình thường lại có sức... lan...
Có lần tôi đọc đâu đó rằng: 'Thời gian gắn liền với sự chảy trôi không ngừng. Nhưng nó không phải là thời gian vô thủy vô chung của vũ trụ, mà là thời gian nhân sinh, nó được đo đếm bằng đơn vị đời người. Đấy là chuyến tàu tốc hành của đời người…'.
ĐBP - Trời thu. Khi làn gió heo may se sắt tràn về trong khoảng trời âm âm và những ngả đường hun hút vắng, dễ khơi gợi lòng người những hoài nhớ xa xăm, những ký ức tuổi thơ nhuốm màu rơm rạ. Tiếng trống trường vang vang gọi về trong cả giấc mơ. Nhưng gần gũi hơn là hình ảnh mẹ. Với tôi, khuôn mặt mẹ là những tháng ngày buồn vui chẳng thể cất hết lời…
Trời thu. Làn gió heo may se sắt tràn về trong khoảng trời âm âm và những ngả đường hun hút vắng, dễ khơi gợi lòng người những hoài nhớ xa xăm. Nào những ký ức tuổi thơ nhuốm màu rơm rạ. Tiếng trống trường vang vang gọi về trong cả giấc mơ. Nhưng có gì gần gũi hơn hình ảnh mẹ. Với tôi, khuôn mặt của mẹ là những tháng ngày buồn vui chẳng thể cất hết lời…
Người đã hẹn đi về phía núi/Để thấy hàng thông châm lá vào chiều/Khi nỗi nhớ gối lên hoàng hôn ngủ/Ta hiện sinh thành ngọn đá chờ trông...
Hội An là quê hương, mà quê hương thì luôn đằm sâu dưới nghìn lớp nghĩ suy năm tháng đời người, chìm lấp giữa muôn trùng cảm xúc chảy trôi theo vô vàn thời khắc.