Con tự hào về người mẹ quê mùa

Cuộc đời này có mẹ, gánh nặng trên vai con nhẹ ngàn lần...

Bãi giữa quê tôi

Xa quê, tôi giờ không còn đi bắt hến như ngày đã cũ. Mỗi lần trở về, lặng lòng nhìn, thấy Bãi Giữa sau kỳ xả lũ chỉ còn nhỏ tí, loe hoe cây cối, thấy vạt cát xưa bị người ta khai thác gần hết, nhìn dòng sông đang cố kiết bền bỉ đắp bồi bù lại, không sao nén nổi những rưng rưng…

Tác phẩm sống mãi, tác giả bị lãng quên

Thuở mới đến với âm nhạc, Doãn Mẫn sớm nổi tiếng với 'Biệt ly'. Có lẽ đây là bài hát nổi tiếng sớm nhất trong dòng tân nhạc lúc bấy giờ. Cách nay đã quá lâu. Sau đó, ông không giành được hết thời gian cho sáng tác. Nhiều cuộc gặp mặt tại Hội Nhạc sỹ Việt Nam, ông ít xuất hiện do sức khỏe yếu đã khiến tôi nhãng quên ông.

Những ngày lũ về

Chị ở quê nhắn, em à mấy bữa ni quê mình toàn mưa bão… Có dòng tin nhắn vậy thôi mà nắc nỏm, chông chênh.

Chuyện xưa, có vậy

Tết xong, hết nồm ẩm, nắng mới nhen lên đôi người đi chợ đã hỏi quả thanh trà. Người kĩ tính, thích ăn ngon, ưng vị thanh chua thường thì không chọn quả sấu mà lại chọn quả thanh trà cho những món ăn cần vị chua.

Ao Làng

Nhà tôi liền kề với ao làng. Ao rộng và nước trong, gió lộng nên mặt ao luôn lăn tăn sóng nước, đám bèo bị xô dạt vào xung quanh bờ dập dềnh như chơi trò bập bênh.

Thêm một lần học phí

Sẩm chiều, đi bộ cùng mấy người bạn về, ông Khởi khuấy cốc bột sắn dây, thong thả nhấp từng ngụm nhỏ. Xong việc 'tẩm bổ', ông lên phòng lấy quần áo vào buồng tắm táp. Đứng dưới vòi sen, vừa kỳ cọ ông vừa nghĩ: Đời mình thế này cũng mãn nguyện. Nhà cửa tuy không biệt thự nhưng cũng nhà lầu, con cái có công việc ổn định trong cơ quan nhà nước. Hai vợ chồng thằng cả cùng hai cháu nội ở với ông, còn em nó ở nhà chồng cũng khá đầy đủ. Chúng nó chưa mua được ô tô nhưng đứa nào cũng có xe máy loại đắt tiền. Các cháu nội ngoại khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Duy có điều làm ông buồn mãi là cứ mỗi lần nghĩ đến bà ấy ông lại ngẩn ngơ thương nhớ. Sao bà ấy lại vội bỏ ông mà đi cơ chứ. Cả đời vất vả vì chồng con đến khi được an nhàn một chút giời lại bắt đi. Đành rằng 'sinh có hạn, tử bất kỳ', giời chỉ cho sống đến đấy thôi. Khi bà ấy lâm chung, ông gắng gượng lo cho bà ấy 'mồ yên, mả đẹp' chu tất thì lăn ra ốm. Có đến gần tháng trời đánh cược với số phận để ông vục dậy. Con cháu chăm chút tận tình là liều thuốc quý an ủi tinh thần khiến ông nhanh hồi phục. Người ta bảo người già cả nghĩ quả không sai. Từ ngày bà ấy mất, ông hay nghĩ ngợi lung tung, liên tưởng chuyện nọ xọ chuyện kia, nhất là những chuyện vui buồn thời còn công tác.