Vào viện đưa cơm cho chồng bại liệt, ứa nước mắt chứng kiến chồng 'thoăn thoắt' làm việc ấy với y tá
Chị Hoa không ngờ rằng, chị vất vả làm lụng nuôi anh mà anh lại nói dối chị trắng trợn đến thế.
Chị Hoa năm nay 30 tuổi, đã kết hôn được 3 năm và có một cậu nhóc rất kháu khỉnh. Chồng chị làm trưởng phòng kinh doanh. Hai vợ chồng làm ăn rất khấm khá nên chẳng mấy chốc đã có nhà, có xe khiến bao bạn bè ghen tỵ.
Trước khi lấy chồng, anh chị cũng đã có 2 năm tìm hiểu. Biết chồng là người đào hoa nhưng chị chưa bao giờ ghen tuông hay làm rùm beng với những khác của anh. Mọi thứ chị đều bình tĩnh xử lý khiến anh tâm phục khẩu phục. Đó cũng chính là lý do dù anh có nhiều xinh đẹp, giàu có hơn chị nhưng anh vẫn chọn chị làm vợ.
Trong một lần đi công tác tỉnh, chồng chị gặp tai nạn và phải nhập viện trong tình trạng khá nặng nề. Bác sĩ kết luận anh bị liệt nửa thân dưới nên cần tĩnh dưỡng một thời gian. Hi vọng bình phục là có song cả vợ và chồng phải kiên trì. Thời gian ấy, ngày ngày chị đi làm, trưa và tối đều tranh thủ vào viện chăm chồng.
Con trai chị gửi lớp và gửi ông bà nội, ngoại mỗi người vài bữa. Tiền bạc trong nhà đổ dồn chữa trị cho chồng cứ đi ngày một nhiều. Chị tích cực nhận thêm việc về nhà, thức khuya dậy sớm nên chỉ chưa đầy 1 tháng, chị đã tiều tụy đi rất nhiều. Chị không dám khóc và cho phép mình gục ngã trước mặt anh. Lúc nào chị cũng an ủi động viên anh để cả hai cùng qua khó khăn này.
Thế rồi chị được thăng chức, công việc tất bật hơn, nếu chị không làm hết trách nhiệm thì sẽ không có tiền lo cho chồng cho con. Chị đành tìm một y tá và để chồng ở một phòng riêng tách biệt với các bệnh nhân khác để tiện chăm sóc cũng hi vọng anh nhanh chóng bình phục.
Thấm thoắt cũng được 8 tháng, chồng chị cũng có vẻ ổn hơn nhưng vẫn chưa đi lại được mà phải ngồi xe lăn. Có y tá chăm sóc, chị an tâm phần nào rất nhiều.
Trưa hôm ấy, sau khi giải quyết hết công việc, chị hí hửng mang cặp lồng cơm chị chuẩn bị từ sáng vào cho chồng ăn trưa. Chị làm toàn món anh thích nên nghĩ chắc anh sẽ vui lắm.
Tới phòng chồng nằm, đẩy cửa vào bên trong chị không thấy chồng đâu. Lại nghe thấy tiếng khúc khích ở trong nhà tắm. Chị vội vã đi vào. Qua khe cửa chị tái mét thấy chồng và cô yta đang ôm hôn nhau say đắm. Điều khiến chị sốc nhất đấy là anh không dùng xe lăn mà đứng rất vững trên đôi chân của mình.
Không giữ nổi bình tĩnh chị đánh rơi hộp cơm. Nghe tiếng động, chồng và y tá cùng chạy ra. Mặt hai người họ tối sầm lại. Anh khóc lóc quỳ gối xin chị tha thứ. Rằng đó cũng chỉ là phút bồng bột của anh vì thiếu thốn chuyện đó quá lâu.
Chồng chị đã đi lại bình thường cả nửa tháng nay và họ lén lút làm cái việc động trời đó sau lưng chị. Hóa ra chị vất vả làm lụng kiếm tiền chu cấp cho chồng để giờ nhận quả đắng thế này đây.
Chị không nói gì, quay lưng đi chua chát. Trên đường về, đầu óc chị chỉ vang lên hai chữ "ly hôn". Chị sẽ tự nuôi con một mình. Không ngờ chị lại bị chồng trắng trợn đến thế.