8 năm ở bên nhân tình không day dứt, chỉ đến khi gặp mặt vợ anh tôi mới quyết định trả anh về bên chị ấy
Tôi vừa khóc vừa nói: 'Về với vợ đi anh. Đời này không còn người phụ nữ nào tốt hơn chị ấy đâu', rồi tắt nguồn điện thoại. Sáng hôm sau, tôi chuyển nhà đi chỗ khác, không còn liên lạc gì với anh nữa. Thật tâm tôi muốn sống ngẩng cao đầu mà không phải chịu bất cứ một sự dằn vặt nào.
Chính xác là tôi đã từng làm kẻ thứ 3 tới 8 năm. Hai chúng tôi từng có một thời gian học chung lớp nâng cao ngoại ngữ nên quen biết nhau. Anh cao ráo, đẹp trai, lịch sự, tình cảm, quả thật anh là người đầu tiên khiến cho tôi có cảm giác yêu.
Chắc chắn vợ anh cũng không hề biết có sự tồn tại của tôi nên hai đứa vẫn cứ được yên ổn đi sớm về khuya với nhau ngần ấy năm. Mãi đến cách đây 7 tháng, tôi mới chợt nhận ra chặng đường mình đang đi sẽ chẳng tới đâu.
Nhớ lần ấy, tôi và vợ anh cùng bị ốm. Trước đó anh dối vợ đi công tác 2 ngày nên không về nhà. Đêm ấy, dĩ nhiên anh ở cạnh tôi. Hai đứa quấn lấy nhau chẳng biết trời đất là gì, tận 8h sáng mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, anh đã vồ ngay lấy cái điện thoại. Có 2 cuộc gọi nhỡ của vợ và 1 tin nhắn: "Đêm qua em sốt quá, giờ mệt thật. Mấy giờ anh mới về?".
Rồi anh lồm cồm ngồi dậy, vội vàng mặc lại áo quần. Anh mặc kệ tôi nằm đó ho sù sụ mà với lấy cái balo bảo: "Thôi anh về nhà luôn đây", chẳng thèm dặn dò tôi nửa lời ăn uống ra sao, thuốc men như thế nào.
Từ lúc đó tôi tự thấy tình cảm mình dành cho anh cứ nhạt dần. Tôi cảm giác không có anh, cuộc sống của tôi vẫn cứ diễn ra êm đềm như vậy. Không có anh, tôi vẫn đủ no, ốm đau vẫn cứ tự mình chăm sóc được, mọi vướng bận tôi vẫn đủ sức tháo gỡ. Vì vốn dĩ đâu phải lúc nào tôi bối rối cũng có anh ở cạnh mà chia sẻ đâu.
Một lần, khi đi chợ tôi bất ngờ gặp vợ anh. Chắc không biết tôi nên khi chạm mặt, chị ấy vẫn tỉnh bơ. Tôi thì biết chị vì ngày nào chẳng ghé vào facebook của anh để xem ảnh. Trái với khuôn mặt đầy đặn, ánh mắt rạng ngời trong những tấm hình đó, người phụ nữ mà tôi thấy hôm ấy trông gầy gò, khuôn mặt hốc hác, mắt thâm quầng, bộ đồ mặc trên người đã sờn màu.
Chị ấy đi mua có con cá, thế mà chọn rất lâu. Lúc đưa cho người ta làm sẵn, chị cũng tỉ mỉ dặn: "Cô làm sạch sạch cho cháu chút, dính một tí mật đắng là chồng cháu không ăn đâu".
"Gớm, đã hôm nào cô làm còn mật cho cháu chưa?".
"Dạ, cháu cứ dặn cô vậy, sợ cô quên. Tại lâu anh ấy mới ăn cơm ở nhà, chê thì buồn lắm".
"Bảo sao hôm nay mua lắm thứ thế".
"Dạ, 3 mẹ con thì ăn sao chẳng được cô, có chồng thì phải khác chứ!".
Tôi vô tình chạm phải ánh mắt chị ấy lúc đó, cảm thấy bồi hồi vô cùng. Ánh mắt buồn buồn nhưng vẫn nhen lên vẻ hi vọng.
Chị ấy nhận túi cá cho vào chiếc làn chứa đầy các loại rau củ quả rồi quay gót ra về. Tôi cứ ngẩn ra nhìn theo dáng người ấy mãi. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại cứ có cảm giác chị ấy đáng thương vô cùng.
Suốt chặng đường về nhà, tôi khóc rất nhiều. Khóc vì vừa cảm thấy đau lòng, vừa ân hận, lại cũng vừa hụt hẫng. Tiếng là quen nhau 6 năm nhưng tôi lại chẳng hề biết anh ghét ăn cá kho còn dính chút mật. Thế mà tôi vẫn cứ ảo tưởng là mình hiểu anh lắm, mình chính là một nửa bất di bất dịch của anh, một nửa sống trong bóng tối của đời anh.
Tôi nghĩ chắc vì có sự xuất hiện của tôi mà 3 mẹ con họ mới trông ngóng có một bữa cơm bố ăn ở nhà đến vậy. Thế mới hiểu tại sao những người như tôi chẳng được gọi là vợ 2, vợ bé mà bị gọi bằng một từ chua xót, đắng cay: "con bồ".
Vì tình nghĩa bồ bịch chẳng giống như vợ chồng. Vì chồng, chị đã đánh đổi thời gian của mình, quên cả việc tự làm đẹp chính bản thân để chăm sóc cho anh, lo lắng chu toàn cho gia đình... Còn tôi, thiếu hụt anh tôi chỉ thấy buồn chứ thực tế mọi thứ của tôi vẫn rất ổn.
Buổi tối, anh điện thoại cho tôi nói 45 phút nữa sẽ qua. Tôi vừa khóc vừa nói: "Về với vợ đi anh. Đời này không còn người phụ nữ nào tốt hơn chị ấy đâu", rồi tắt nguồn điện thoại.
Sáng hôm sau, tôi chuyển nhà đi chỗ khác, không còn liên lạc gì với anh nữa. Thật tâm tôi muốn sống ngẩng cao đầu mà không phải chịu bất cứ một sự dằn vặt nào.