Quan điểm của bà Obama về những kẻ bắt nạt
Hồi ký của Michelle Obama kể lại trải nghiệm góp phần tạo nên tố chất riêng của bà, từ tuổi thơ ở Chicago đến những năm tháng giữ vị trí điều hành, bí quyết cân bằng giữa áp lực công việc và gia đình, 8 năm sống tại Nhà Trắng.Bà Michelle Obama viết trong hồi ký rằng suốt năm 2008, khi đang cố giúp chồng đắc cử tổng thống Mỹ, bà đã gặp rất nhiều 'cú đấm' bất ngờ từ những kẻ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Năm tôi học lớp một, có lần một cậu bạn cùng lớp đã đấm vào mặt tôi. Nắm đấm như trời giáng, mạnh hết cỡ và vô cùng đột ngột.
Khi chúng tôi đang xếp hàng chờ nhận phần ăn trưa, tất cả đều đang rôm rả đủ thứ chuyện-trọng-đại của những đứa trẻ sáu, bảy tuổi - ai là người chạy nhanh nhất, hay tại sao bút màu sáp lại có cái tên kỳ lạ như thế - thì bốp, tôi bị đấm một phát.
Tôi không biết lý do.
Tôi đã quên tên cậu bạn đó, nhưng tôi nhớ mình đã trừng mắt điếng người nhìn cậu ấy trong cơn đau đớn, môi dưới của tôi sưng lên và nước mắt tôi trào ra. Tôi bất ngờ và hãi hùng đến mức quên cả tức giận và chỉ biết chạy về nhà với mẹ.
Cậu bạn đó đã bị cô giáo chúng tôi khiển trách. Mẹ tôi đích thân đến trường để nhìn tận mặt cậu ấy, để xem rốt cuộc cậu ấy có thể gây nguy hại gì nữa không. Ông Southside, người đã ở nhà chúng tôi ngày hôm đó, cũng nổi máu ông ngoại và nhất quyết đi theo mẹ tôi đến trường.
Dù không được nghe nhưng tôi biết đã có cuộc nói chuyện giữa người lớn với nhau, và một hình phạt nào đó đã được đưa ra. Tôi nhận được lời xin lỗi với vẻ mặt xấu hổ từ cậu bạn đó, và được dặn là không cần lo lắng về cậu ấy nữa.
“Cậu bạn đó chỉ sợ hãi và tức giận những chuyện không liên quan tới con”, mẹ nói với tôi khi đang nấu bữa tối trong bếp. Mẹ lắc đầu, như thể mẹ biết nhiều hơn nhưng không muốn chia sẻ với tôi. “Thằng bé đang phải giải quyết rất nhiều vấn đề của bản thân".
Đây là cách chúng tôi nói về những kẻ bắt nạt. Hồi tôi còn bé, chuyện rất dễ hiểu: Những kẻ bắt nạt là những con người sợ sệt đang ẩn trốn bên trong những con người ra vẻ đáng sợ.
Tôi nhìn thấy điều đó trong DeeDee, cô hàng xóm hung hăng ở khu phố kế bên, và cả trong Dandy, ông nội tôi, người có thể thô lỗ và to tiếng với chính vợ mình. Họ công kích những người xung quanh vì họ không thể chịu đựng nỗi bức xúc bên trong bản thân mình.
Tôi tránh đụng độ với họ khi có thể, và tôi chống lại họ nếu cần phải làm thế. Theo mẹ tôi, người có lẽ sẽ muốn khắc hai chữ “bao dung” lên bia mộ mình, bí quyết là chớ bao giờ để tâm những lời xúc phạm hoặc gây hấn của kẻ bắt nạt.
Còn nếu bạn để tâm thì bạn có thể bị tổn thương nặng nề.
Mãi đến sau này thì điều này mới trở thành một thử thách thật sự đối với tôi. Chỉ khi đang ở độ tuổi ngoài 40 và cố gắng giúp chồng đắc cử vị trí tổng thống nước Mỹ, tôi mới nghĩ lại cái ngày mà mình đang xếp hàng chờ nhận phần ăn trưa lớp một, nhớ lại nỗi hoang mang khi bị tấn công bất ngờ, nỗi đau khi đột nhiên bị đấm thẳng vào mặt.
Gần như suốt cả năm 2008, tôi cố gắng không bận tâm về những cú đấm như vậy.
Nguồn Znews: https://zingnews.vn/quan-diem-cua-ba-obama-ve-nhung-ke-bat-nat-post1145015.html