Trung đội thông tin có anh Tuyến, quê Bắc Ninh, làm trung đội trưởng. Anh đẹp trai, da trắng trông rất thư sinh. Sống tình cảm nên tôi rất quý anh, coi anh như anh trai mình. Còn anh cũng quý tôi như em trai của anh vậy.
Hồi nhỏ, tôi mê món cơm rượu lắm. Ngày thường ít ai làm cơm rượu, chỉ tới Tết mới có. Vậy nên mỗi lần Tết sắp đến, tôi cứ nhũng nhẵng theo đuôi mẹ nhắc… làm cơm rượu! Nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần tới lúc mẹ bực mình quát 'nhớ rồi!' mới thôi. Thật tình, chẳng phải tôi muốn chọc giận mẹ làm chi, do món cơm rượu phải chờ cận Tết mới làm nên có năm lu bu công chuyện cuối cùng mẹ quên phứt mất. Với tôi, Tết mà không có món cơm rượu là coi như… mất nửa cái Tết, hỏi sao không lo?
Nhưng sáng ấy nắng bừng lên rất sớm, vừa đẩy cửa bước ra thì gặp em cũng đang đi tới. Trên hai bàn tay em là cái tổ chim do em dùng vải cũ tạo thành, anh nhớ như in giọng nói nghẹn ngào của em trong nước mắt: Anh ơi! Con chim chết rồi...
Trong thế kỷ XX, trên thế giới, có lẽ hiếm quốc gia nào phải chịu đựng một thời gian chiến tranh liên tục và dai dẳng như đất nước chúng ta. Tiếng súng đã ăn sâu vào ký ức, hằn lên thành nỗi ám ảnh của ít nhất vài ba thế hệ người Việt Nam.
Con út, lại là gái nên ông thương nó hơn hai thằng anh; tên gọi Út Thương rất đồng nghĩa với tình cảm bậc sinh thành dành cho con. Đến cả cách dạy con gái của ông cũng khác hẳn với con trai.