Trở gió đông về
Tôi bỏ lại mùa thu vào một ngày tháng Mười trời trở gió. Đưa tay chạm vào miền ký ức, ngập ngừng gọi khẽ khúc giao mùa. Bao năm rời xa chốn cũ, vẫn lặng lẽ dõi theo cánh cò cõng hoàng hôn giữa những đám mây tím sẫm trời chiều. Xao xác khi nghe tiếng khe khẽ trở mình của cây lá, báo hiệu thời khắc mầm xanh chuẩn bị tích nhựa qua mùa đông để chờ nắng hanh vàng.
Tháng Mười đâu chỉ có mưa mà còn có nắng dịu nhẹ. Nắng tháng Mười mỏng tang như sợi tơ mành buông lơi nơi góc phố. Trong gió heo may se sắt, quyện hương ổi dịu ngọt, lẩn quất, vấn vương sương sớm.
Tháng Mười khiến người ta dễ trải lòng. Phải thôi. Bước đi của thời gian cho dù có khẽ khàng đến mấy cũng khiến lòng người xao động khi nghĩ về tháng Mười, cái gạch nối chùng chình giữa hai mùa thu-đông để rồi khép lại một năm với bao buồn, vui đời người và lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Tháng Mười, nhớ dáng mẹ ngồi đan len nơi bậc cửa. Theo lời mẹ kể, mẹ học đan len từ bà ngoại thuở còn con gái nên mẹ đan len thuần thục và khéo léo lắm. Đôi que đan trong tay mẹ đưa nhanh thoăn thoắt. Những cuộn len nhiều màu sắc thoáng cái đã hết vèo.
Sau này, dù tất bật chạy chợ để lo cơm áo hằng ngày, mẹ vẫn tranh thủ thời gian vào ban đêm để đan len. Khi gió lạnh bắt đầu tràn về, mẹ thường phải chạy đua với thời gian để cho anh em tôi có cái áo, cái mũ, cái khăn chống chọi với lạnh giá.
Với những chiếc áo len đã chật, mẹ lại kỳ công tháo ra, phối thêm len mới để có chiếc áo vừa vặn hơn. Vì vậy, mùa đông nào, anh em tôi cũng có thêm chiếc áo hay cái mũ len mới. Mẹ còn đan mũ, khăn...cho bọn trẻ con trong xóm; dạy cách đan len cho các chị...
Hằng đêm, mẹ đã thức bên ngọn đèn leo lét để từ một mũi đan đến trăm ngàn mũi đan mới ra được chiếc áo len cùng đôi mắt thâm quầng của mẹ. Đến bây giờ, tóc đã pha sương, tôi vẫn còn lưu giữ làm kỷ niệm chiếc áo len thời thơ ấu-những chiếc áo gom nỗi nhọc nhằn và tình yêu thương của mẹ.
Khi các con đã lớn và lập nghiệp nơi xa, mắt mẹ không còn sáng, sức khỏe đã yếu vậy mà năm nào cũng vậy, khi chuẩn bị bước vào mùa đông lạnh giá là mẹ lại sốt sắng kêu mấy con mua vài cuộn len để mẹ đan khăn, đan áo cho đỡ buồn. Có khi, vừa đan xong, mẹ tháo ra, đan lại. Mẹ bảo, đan len đó là thói quen và sở thích.
Và hơn hết, tôi hiểu, mẹ đang sống cùng những kỷ niệm, muốn được chở che, bao bọc, lo toan cho các con như thời thơ ấu. Nhiều lúc, nhìn mẹ đan len, đôi que đan không còn thoăn thoắt như xưa, mũi len đã có phần chệch choạc, lòng tôi lại bần thần, khóe mắt cay. Sợ một ngày bàn tay mẹ mỏi, sợ một ngày chiếc áo đan dở dang, sợ một ngày mây trắng về trời...
Mùa đông lại về, gió phả hơi lạnh khắp không gian, bình thản đi qua khoảng sân nhỏ làm rơi rụng những chiếc lá vàng. Sấm chớp đì đùng đằng đông phá tan sự tĩnh lặng của con phố nhỏ. Như thành thói quen, tôi đến bên khung cửa, dõi nhìn phía xa, mây bàng bạc vắt lưng chừng trời. Chợt nghĩ, trong cái hữu hạn đời người, miền ký ức tuổi thơ tươi đẹp là vùng sáng ấm áp để giúp ta đi qua những giông bão cuộc đời.
Và, trong khoảnh khắc tháng Mười, trái tim tôi lại một lần thổn thức trong nỗi khắc khoải nhớ mẹ...Lòng lại tự nhủ lòng. Mẹ đã về miền mây trắng, xa cuối chân trời, gửi hơi ấm mùa đông ở lại trong gió heo may.
Chiều nay, trời trở gió...se sắt đông về...
Nguồn Quảng Trị: http://www.baoquangtri.vn/tro-gio-dong-ve-189501.htm