Tôi bỏ lại mùa thu vào một ngày tháng Mười trời trở gió. Đưa tay chạm vào miền ký ức, ngập ngừng gọi khẽ khúc giao mùa. Bao năm rời xa chốn cũ, vẫn lặng lẽ dõi theo cánh cò cõng hoàng hôn giữa những đám mây tím sẫm trời chiều. Xao xác khi nghe tiếng khe khẽ trở mình của cây lá, báo hiệu thời khắc mầm xanh chuẩn bị tích nhựa qua mùa đông để chờ nắng hanh vàng.
Ngày trước, con đường làng là con đường rơm sau mùa gặt, rơm trải ra phơi và khoác lên đường làng tấm áo lụa, rơm níu bước chân người. Mùi rơm thơm như mùi nắng nồng nàn, khô sạch tinh khiết, trong trẻo. Một ấm áp thân thiết như muốn vỗ về, như muốn gửi trao những gì còn sót lại sau gặt hái mùa màng...
Tôi lắng lòng lại với chính mình, yên tĩnh học cách thiền, hòa vào không gian và năng lượng lành của cộng đồng. Một cảm giác bình an nở đầy tâm trí, tôi gửi lại sự vội vã và náo nhiệt ở bên ngoài bậu cửa tam quan.
Về Quảng Trạch Quận công Nguyễn Phúc Miên Cư (1829-1854) - hoàng tử thứ 47 của hoàng đế Minh Mạng, sách Đại Nam liệt truyện đã miêu tả là một người 'lúc trẻ đĩnh ngộ kỳ lạ, mới 20 tuổi, đi học, học các kinh sử đến cả sách các gia, các tử… Đàm luận giỏi, viện dẫn đều có căn cứ, lời thơ rất phong nhã, có tiếng về thơ'. Đặc biệt, ông có tập thơ Cống Thảo Viên do Tùng Thiện Quận vương Miên Thẩm san khắc và đề tựa.
Là một nhà thơ tiêu biểu của đất Quảng Trị, Võ Văn Luyến góp vào nền thơ một giọng riêng. Mảnh đất từng rất nghèo đói ấy nhưng lại có cái giọng rất đặc trưng để trình diễn thơ, tới mức có người cho rằng, chỉ nghe người Quảng Trị nói cũng thành thơ, thành nhạc.
Văn hóa và Đời sống - Ký ức của ai đó có thể lấp đầy bằng ngày đủ đầy sung sướng. Quần áo đẹp xúng xính ấu thơ. Bữa tiệc sinh nhật linh đình rộn rã. Quà tặng đắt tiền mà bao đứa trẻ con thèm muốn. Còn ký ức tôi dát mềm nơi khoảng sân nhà đong đưa ánh nắng.
Ký ức của ai đó có thể lấp đầy bằng ngày đủ đầy sung sướng. Quần áo đẹp xúng xính ấu thơ, bữa tiệc sinh nhật linh đình rộn rã, quà tặng đắt tiền mà bao đứa trẻ con thèm muốn. Còn ký ức tôi dát mềm nơi khoảng sân nhà đong đưa ánh nắng.
Trời se lạnh trong nắng hanh vàng. Khắp phố phường, không khí rộn ràng chuẩn bị đón Tết khiến lòng người càng thêm náo nức. Bất giác đâu đây qua con phố nhỏ, thoang thoảng mùi hương thơm của mứt gừng... gợi nhớ về Tết xưa.
Gối hạc là cây thuốc nam có nhiều công dụng rất quý, một trong những tác dụng quý nhất của cây là điều trị bệnh phong tê thấp và bệnh rong kinh.
Lâu lắm tôi mới thức dậy thật sớm mà không có cảm giác uể oải một chút nào, dù đêm qua vui xuân, ngủ muộn. Lẽ tự nhiên mà, những ngày này vẫn còn là tháng Giêng. Trời gai gai lạnh. Tôi dạo bộ một vòng ra ngõ, vài cổng rào mở hé, chắc còn sớm quá. Chỉ có giàn bông giấy cuối ngõ vẫn rực từng đốm hồng, chắc chúng đã thức suốt đêm qua để ngóng chờ gió xuân. Bỗng thấy yêu sao cái phút giây đứng lặng người, ngắm nhìn ngõ nhỏ thân thuộc của nhà mình, nơi mà tôi đã bỏ quên bấy lâu, bây giờ lại thấy mến thương khi mùa xuân đến.