Với đa số đại biểu Quốc hội tán thành, chiều nay (21/10), Quốc hội đã bầu ông Lương Cường giữ chức Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Phát biểu nhậm chức, ông Lương Cường cho biết: trong thời khắc đặc biệt này, ông rất xúc động, vinh dự và ý thức rất rõ về trách nhiệm to lớn trước Đảng, Nhà nước, Nhân dân khi được Quốc hội tin tưởng, tín nhiệm bầu tôi giữ chức Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Thường trực Ban Bí thư Lương Cường được bầu giữ chức vụ Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam khóa XV, nhiệm kỳ 2021-2026.
Phát biểu nhậm chức, Chủ tịch nước Lương Cường khẳng định: Dù ở cương vị công tác nào, được giao nhiệm vụ gì cũng luôn kiên định, vững vàng về chính trị, tuyệt đối trung thành với Đảng, với Tổ quốc và Nhân dân, toàn tâm, toàn ý phấn đấu để hoàn thành thắng lợi mọi nhiệm vụ mà Đảng, Nhà nước, Quân đội và Nhân dân giao phó.
Phát biểu nhậm chức chiều 21/10, đồng chí Lương Cường bày tỏ xúc động, vinh dự trong thời khắc đặc biệt và ý thức rất rõ về trách nhiệm to lớn trước Đảng, Nhà nước, nhân dân khi được Quốc hội tin tưởng, tín nhiệm bầu giữ chức Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Chiều 21/10, sau Lễ tuyên thệ, đồng chí Lương Cường đã có bài phát biểu nhậm chức Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam nhiệm kỳ 2021-2026. Báo Nhân Dân trân trọng giới thiệu toàn văn bài phát biểu.
Chủ tịch nước Lương Cường khẳng định sẽ nỗ lực cùng với toàn Đảng, toàn dân, toàn quân tiếp tục chăm lo xây dựng và phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, xây dựng nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa trong sạch, vững mạnh, thực sự của Nhân dân, do Nhân dân và vì Nhân dân.
Câu hát 'Mỗi bước đi trên đường Hà Nội/Lại cho tôi một tình yêu mới' của nhạc sĩ Nguyên Nhung đã nói lên những gì thiêng liêng nhất trong tâm tưởng chúng ta.
Tôi bắt đầu làm thuê trước khi làm chủ, đã từng trải qua bão giông trong đời trước khi có sự bình yên như hiện tại…
Làng trẻ em SOS Hà Nội (trụ sở chính tại số 2 phố Phạm Thận Duật, phường Mai Dịch, quận Cầu Giấy), suốt 36 năm qua luôn thực hiện tốt công tác nuôi dưỡng, chăm sóc, giáo dục các em nhỏ mồ côi, trẻ em bị bỏ rơi, trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Tuy nhiên, mô hình hoạt động nhân văn này đang gặp nhiều khó khăn do bị cắt giảm nguồn viện trợ.
Tôi mang sọt tre đến sở quản lý lương thực xã tìm bố để lấy chìa khóa nhà. Lão Điền nhìn thấy dưới đáy sọt tre của tôi lót tờ giấy in dòng chữ: 'Xác định quyết tâm, không sợ hy sinh, vượt mọi khó khăn, giành lấy thắng lợi', liền không nói không rằng chạy tới nắm cổ áo tôi.
Với việc được Ban quản lý Công viên địa chất Non nước Cao Bằng chọn là đối tác trong tuyến trải nghiệm phía Đông, làng nghề giấy bản Dìa Trên của người Nùng đang đứng trước cơ hội được nâng tầm trở thành điểm đến lý thú của du khách trong và ngoài nước.
Chia sẻ hình ảnh thời mới vào nghề, MC Diệp Chi cho biết cô từng căng thẳng tới mức chảy máu cam khi lần đầu đứng trước máy quay.
Ngồi trên xe khách trở về nhà sau khóa tập huấn chuyên môn 5 ngày do tỉnh tổ chức, trong tôi vừa có sự tiếc nuối cùng niềm vui chẳng thốt nên lời. Tại lớp tập huấn, tôi đã gặp lại cô bạn ở cùng phòng ký túc xá suốt 3 năm học cao đẳng.
Cuộc sống của gia đình tôi ngày một tốt hơn, nhiều khi muốn chuyển đến một chỗ ở tiện nghi, nhưng cái tình người ở chung cư đã níu chúng tôi lại.
Có ai đó nói rằng, hôn nhân là tấm vé một chiều, chẳng ai có thể quay ngược để thay đổi lịch trình. Nhưng tôi luôn mong bạn đã chọn đúng tấm vé của cuộc đời mình. Giữa thế giới bao la rộng lớn này, sẽ luôn có một người thực sự hiểu bạn, quan tâm bạn và sẵn sàng cùng bạn đi đến cuối cùng.
Tốt nghiệp lớp 12, M. lên đường nhập ngũ còn tôi có giấy gọi vào trường Đại học sư phạm. Mặc dù mỗi đứa mỗi nơi, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc với nhau bằng thư từ, và tình yêu nảy nở lúc nào không hay.
Nhận giấy khen từ đơn vị vì 'đã hoàn thành tốt nhiệm vụ trong triển khai, bảo đảm thông tin liên lạc cho Quân chủng Phòng không-Không quân thực hiện nhiệm vụ diễu binh, diễu hành, bay chào mừng Lễ kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ', Trung úy QNCN Bạch Viết Quang, kỹ thuật viên công nghệ thông tin, Phòng Hậu cần-Kỹ thuật, Lữ đoàn 26 (Quân chủng Phòng không-Không quân) trở về nhà tặng vợ với lời nhắn gửi: 'Thành quả này một nửa có sự góp sức của em'.
Chỉ vài ngày nữa, lứa học trò sinh năm 2006 bước vào một trong những kỳ thi quan trọng của cuộc đời: thi tốt nghiệp THPT.
Làng tôi ở phía bên kia đồi, cách xa thị trấn, những năm trước việc đi lại chẳng dễ dàng gì, lại thêm đồi núi bao quanh, thành thử giao thương buôn bán hay canh tác cũng khó khăn. Cho nên làng nghèo, nghèo đều. Những hộ dân trong làng vì thế gắn bó với nhau hơn, tình làng nghĩa xóm thêm đậm đà.
Ba năm ở trường THPT Đống Đa, với tất cả những gì các em đã phấn đấu và tích lũy, dù trong môi trường học tập nào cô tin các em cũng sẽ thành công.
Có lẽ để con người không cảm thấy cô đơn trong cuộc sống này, thượng đế đã ban tặng cho chúng ta một món quà vô giá - đó là những người bạn. Nếu tình thân là sự gắn kết, cảm thông, yêu thương, chia sẻ thì tình bạn đặc biệt hơn một chút, bởi tình bạn là chất keo gắn kết hai con người hoàn toàn xa lạ, có khi khác biệt nhau về hoàn cảnh, môi trường sống, cách sống, giúp cuộc sống của mỗi người thêm ý nghĩa và thú vị hơn.
Năm đầu tiên sau ly hôn, chồng cũ chỉ mỗi tháng đến gặp con một lần, năm thứ 2 thưa thớt hơn, đến năm thứ 3 thì bỗng dưng lại nhiệt tình đến kỳ lạ.
Hành trình trở thành thủ môn số 1 đội tuyển Việt Nam của thủ môn Văn Lâm chưa bao giờ bằng phẳng. Ngay cả ở thời điểm này, anh cũng luôn phải đối diện với những thử thách. Vậy nhưng, Văn Lâm chưa bao giờ chùn bước.
Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó đã 27 năm, bắt đầu từ ngày 1-1-1997, Đài Phát thanh và Truyền hình (PT-TH) Bình Phước phát chương trình PT-TH đầu tiên từ Trung tâm tiếp vận PT-TH Bà Rá, huyện Phước Long (nay là thị xã Phước Long). 27 năm, thời gian không phải là dài nhưng để có một cơ sở hạ tầng truyền dẫn, phát sóng cũng như xây dựng nên đội ngũ vững về chuyên môn nghiệp vụ để duy trì và phát triển bộ máy PT-TH như ngày hôm nay là cả quá trình phấn đấu không ngừng của đội ngũ những người làm báo qua các thời kỳ.
Khi ấy bà còn trẻ, mái tóc dài đen ánh. Ông còn là chàng trai vạm vỡ và rắn rỏi, ngay cả khi chỉ còn một bên chân. Bố mẹ bà vì thương con gái mà không đồng ý mối lương duyên của hai người. Họ không đành lòng để bà lấy chồng xa quê. Cũng chẳng ai tin rằng bà có thể sống hạnh phúc với người chồng là thương binh nặng. Thế nên đám cưới của ông bà chỉ có ấm trà nhạt, ít bánh kẹo, cau trầu vui cùng đơn vị.
Tôi đã đọc ở đâu đó câu nói: Cuộc đời cũng giống như một chuyến tàu, ở mỗi chặng hành trình khác nhau, sẽ có người đến, người đi mà chúng ta không thể đoán trước. Trên chuyến tàu cuộc đời đó, có những người lướt qua ta mơ hồ như một cơn gió và cũng có những người sẽ gắn bó, trở thành một phần ký ức không thể nào quên. Để rồi sau này, dù năm tháng có đẩy đưa, dù khoảng cách địa lý có ngăn trở nhưng khi nhớ lại những điều đã trải qua, chúng ta không khỏi mỉm cười khi nhắc về hai chữ: tình bạn.
Dịp Quốc tế Thiếu nhi năm trước, chồng tôi mang về một chú cún nhỏ để tặng cho con trai, mong con có thêm một người bạn.
Hóa ra, tôi không được phép nói thật ở môi trường này...
Tôi xấu hổ trước mặt của tất cả mọi người, chỉ biết cúi đầu rồi lén gạt nước mắt...
Năm đầu tiên sau ly hôn, chồng cũ chỉ mỗi tháng đến gặp con một lần, năm thứ 2 thưa thớt hơn, đến năm thứ 3 thì bỗng dưng lại nhiệt tình đến kỳ lạ.
Tôi làm công chức nhà nước, công việc ổn định nhưng thu nhập không được cao. Đó cũng là lý do mà vợ cũ rời bỏ tôi để đi tìm tương lai tươi sáng hơn.
Tháng 5 về trong cái nắng hạ bỏng rát, trong hương lúa chín thơm ngát, trong những vất vả, nhọc nhằn, mồ hôi chát mặn và cả âu lo lẫn niềm vui được - mất mùa của người nông dân.
Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó đã hơn 40 năm. Ngày ấy, tôi - một người lính biên giới Tây Nam, anh thương binh giã từ quân ngũ chuyển ngành về công tác tại Đài Phát thanh - Truyền hình (PT-TH) Sông Bé… Sau khi được cử đi học chuyên ngành, tôi trở về và bắt tay làm nhiệm vụ với bao ngỡ ngàng, mới lạ. Dù đã qua trường lớp nhưng tôi vẫn có cảm giác 'non tơ' trong công tác giao tiếp, tác nghiệp với vai trò phóng viên và là phóng viên truyền hình.
Quách Công Thông (sinh năm 1996, ở xóm Lộc Thành, xã Thống Nhất, huyện Lạc Thủy, tỉnh Hòa Bình) là đối tượng truy nã nguy hiểm. Sau khi gây án, Thông bỏ trốn vào các tỉnh phía Nam xa xôi trốn tránh sự truy lùng của cơ quan Công an và tưởng rằng với 'vỏ bọc' hợp pháp, kết hôn với con gái một già làng có uy tín trong đồng bào dân tộc ở Tây Nguyên, đối tượng sẽ thoát. Nhưng, không!
13 năm làm việc tại khoa Hồi sức tích cực, nữ điều dưỡng Kim Tuyền đã 'làm mẹ' của hàng trăm bệnh nhi và trải qua không ít lần cùng bác sĩ giành giật sự sống cho các bé.
Quách Công Thông, sinh năm 1996 ở xóm Lộc Thành, xã Thống Nhất, huyện Lạc Thủy là đối tượng truy nã nguy hiểm. Sau khi gây án, đối tượng lập tức bỏ trốn vào các tỉnh phía Nam trốn tránh sự truy lùng của cơ quan Công an. Tưởng rằng với
Đã mấy ngày trôi qua mà tôi vẫn chưa biết mở lời tâm sự với cậu con trai đương tuổi dậy thì như thế nào.
Thấm thoắt đã tròn 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ. Những chàng trai Hải Dương một thời xung trận không tiếc tuổi xanh nay nhiều người đã khuất. Người còn sống đều ở tuổi gần đất xa trời. Chúng tôi may mắn được gặp gỡ, chuyện trò với một số chiến sĩ còn minh mẫn.
Điều đặc biệt là lễ cưới diễn ra theo đúng phong tục, văn hóa của người Thái Đen.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào nhận quyết định điều động lên tỉnh mới chia tách, nay được về dự kỷ niệm ngày thành lập Báo Lai Châu, bao cảm xúc ùa về. Tôi bồi hồi nhớ lại những ngày đầu tiên ấy gian khổ nhưng thấm đẫm ân tình đồng nghiệp.
Một ngày cuối tháng 3, chúng tôi có dịp đến thăm gia đình Thiếu úy QNCN Võ Hoàng Minh Phương, công tác tại Ban Chính trị, Sư đoàn 371 (Quân chủng Phòng không-Không quân), ở tổ dân phố Đồng Phú, phường Nam Cường, TP Yên Bái, tỉnh Yên Bái.
Lắng nghe những tâm sự của vị bác sĩ 8X này, nhiều người thấy những ước mơ trong đời của mình bỗng nhiên bé nhỏ vô cùng.